Bầu trời phương xa ửng lên màu trắng bạc. Mặt trời sắp lên cao, bình minh sắp đến, lại là một ngày mới.
Đào Đào híp hai mắt lại, nhìn chăm chú một chấm trắng nhỏ xíu trên bầu trời, đó là chiếc máy bay Tả Tu Nhiên ngồi, nhanh chóng biến mất nơi chân trời.
Cô tiễn anh mãi đến ngoài vạch kiểm tra an toàn, đây không phải là ý của cô. Sau khi trải qua một đêm gần như hoang đường, cô rất hi vọng Tả Tu Nhiên đi càng nhanh càng tốt, đi càng xa càng tốt. Nhưng anh lại luôn kéo chặt tay cô, lúc ăn sáng kéo, lúc gửi hành lý kéo, lúc xếp hàng kiểm tra an toàn kéo. Khi cô bị ngăn cách ở bên ngoài vạch kiểm tra an toàn một mét, nhìn anh đeo túi đựng máy tính đi đến phòng chờ máy bay, cô có chút muốn khóc, mà không có lý do gì.
Cô từ đại sảnh đợi máy bay chạy ra, đứng bên ngoài lưới thép gai ở sân bay, nhìn máy bay trượt, bay lên, đi xa…
Tả Tu Nhiên rốt cuộc có thân phận gì, anh đối với trò chơi tình yêu, cô không muốn hỏi đến, cô có thể cảm nhận được anh đối với cô là quý trọng, ấm áp. Loại cảm giác này, không phải yêu. Nhưng là hoàn toàn có thể vượt qua tình yêu. Khi cô cô đơn không chỗ dựa, thật quý giá biết bao.
Bởi vì quý giá, nên phải đặt cảm giác này sâu trong ký ức để giữ gìn. Đào Đào lấy điện thoại ra, lục số điện thoại của Tả Tu Nhiên, nhìn rồi lại nhìn, sau đó xóa đi. Tiếp theo cũng lại xóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-ngoai-tinh/769587/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.