Ba trăm năm trước là thời kì mạt thế, Diệp Tiêu là đệ nhất cường giả lúc bấy giờ. Con đường đi đến đỉnh cao dĩ nhiên khó khăn, chưa kể lại còn ở thời đại không chỉ dối phó với tang thi, mà còn phải đề phòng cả chính đồng loại của mình. Diệp Tiêu cùng đồng đội trải qua bao gian khó, con đường không chỉ có máu và nước mắt, có hy sinh mất mát, có phản bội khổ đau.
Lâm Đàm Đàm thân là một fan bự của Diệp Tiêu, vô tình xuyên trở về thời đại ấy, nguyện vọng của cô tất nhiên là phải bảo vệ Diệp Tiêu cùng đoàn đội của anh, mong rằng anh sẽ không có một kết cục bi thảm như trước đó. Đương nhiên, yêu ai yêu cả đường đi, nguyện vọng thứ hai của cô là có thể bảo vệ phó đội trưởng của Diệp Tiêu, để hai người hữu tình có thể dũng cảm mở lòng với nhau, nắm tay nhau đến cuối đời, không phải luyến lưu, tiếc nuối. Diệp Tiêu phát hiện mỗi khi mình nói chuyện với lão Bạch, cô bé cực kỳ mạnh nhưng có hơi kỳ lạ luôn luôn nhìn bọn bọ, cười quái đản. Tại sao? Cô ấy đang cười cái gì?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.