Bọn họ đã sớm muốn giết thằng khốn Thái Thành Lương kia rồi. Nhưng thằng nhóc đó cũng khôn lắm. Sau khi hắn ám hại Mai Bách Sinh, lại thấy đám người Bạch Trừng vội vàng rời đi vào ngày đó thì lòng hắn càng sợ hãi. Thế là hắn đã gọi cho ông ngoại hắn ở thủ đô, kể lại mọi chuyện. Hắn kể như thể mình rất vô tội, cực kỳ ấm ức, cứ như hắn không phải cái đứa chủ mưu hại người, mà “giống như”, “hình như”, “có thể” là Mai Bách Sinh đã cọ phải thứ gì đó trên người của zombie. Hắn rất sợ mình bị đám người Diệp Tiêu và Bạch Trừng trả thù.
Ông ngoại của hắn là một nhân vật cấp cao tương đối có thân phận, quan trọng nhất là còn chưa về hưu, trước mạt thế vốn đã có tiếng nói chứ đừng nói gì tới sau mạt thế. Ông ta lập tức khuyên cháu ngoại mình cứ an tâm, sau đó chờ hôm sau, khi đám Bạch Trừng trở về định tìm Thái Thành Lương tính sổ thì ông ngoại Trần đã gọi tới.
Ông ta vừa đấm vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ họ. Tóm lại chỉ có một ý: Muốn họ đưa Thái Thành Lương về thủ đô.
Nếu chỉ vậy, vấn đề cũng không lớn. Chức vị, tương lai sau này cũng chẳng ai để ý. Nhưng ông ta lại tỏ ý bây giờ khắp cả nước đâu đâu cũng cần cứu trợ, quân đội thì cũng chỉ có nhiêu đó, còn nhắc Dương thị chỉ là một cái thành thị nhỏ.
Ý ông ta là gì đây?
Bạch Trừng cảm thấy thật nực cười, nhưng quả thật không thể thẳng tay làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-bao-ve-anh/528644/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.