“Nghe nói em không vui anh cũng sẽ không vui. Nghe nói em ăn không ngon anh cũng sẽ ăn không ngon. Nghe nói em bị bệnh, anh cảm thấy vô cùng lo lắng, dù em chỉ trầy một chút da, anh cũng cảm thấy như vết thương đó ở trên người mình vậy...”
Những lời tâm tình thắm thiết vẫn còn tiếp diễn, trên hành lang u ám chỉ có một ngọn đèn nhỏ, nhà 301 lại ở trong cùng nên thân hình Diệp Tiêu cũng không bị lộ ra dưới ánh đèn, khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, đôi mắt khép hờ như đang suy nghĩ điều gì đó xâu xa.
“Anh còn nhớ mỗi khi em lén nhìn anh, đôi mắt long anh như nước hồ xuân của em nhìn anh với vẻ e thẹn. Anh còn nhớ khi anh nói chuyện với em, em sẽ cười ngượng ngùng...”
Diệp Tiêu: “...” Sao càng nghe càng thấy sai sai? Đôi mắt e thẹn? Nụ cười ngượng ngùng? Đó là Lâm Đàm Đàm ư?
Nghĩ đến động tác “một ngón tay” (bạo cúc đó),khóe môi anh khẽ cong, sau đó nở một nụ cười.
Anh ho một tiếng vô cùng rõ ràng trên hành lang yên tĩnh. Trần Chí Hạo đang vắt hết óc ra bị dọa run lên, vội vàng quay đầu lại, thấy một cái bóng đen sì cao lớn đứng trước cánh cửa cách vách.
“Ai? Ai đang ở đó?” Trần Chí Hạo bị dọa không nhẹ.
“Cậu ở đây làm gì?” Diệp Tiêu lạnh lùng hỏi.
Chỉ một câu hỏi đã làm cho gã cảm thấy vô cùng áp lực, gã nuốt một ngụm nước miếng, ấp úng: “Tôi, tôi đến tìm một người bạn.”
Diệp Tiêu: “Tìm ai?”
“Tôi.... đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-bao-ve-anh/528647/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.