Cách hạn chót thời gian Lâm Đàm Đàm cần còn khoảng một ngày, nên từ sáng sớm hôm nay, khi đã sắp hết một ngày, Diệp Tiêu cảm thấy trong lòng không yên, chốc chốc hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn lên lầu, đương nhiên anh cũng chỉ thấy được cây quạt trần trên trần nhà.
Anh nghĩ Lâm Đàm Đàm đã không ăn gì hai ngày nay, giờ ngay cả dịch dinh dưỡng cũng ngừng, thế là anh đến phòng bếp tìm trong tủ lạnh xem có gì để ăn hay không. Sau đó, anh nấu cháo thịt bằm. Đang nấu nửa chừng, chợt nghe tiếng kêu kinh hoàng của Mai Bách Sinh từ trên lầu.
Nó tỉnh rồi! Còn Lâm Đàm Đàm hình như xảy ra chuyện!
Anh không thèm quan tâm đến cháo nữa, chạy vội lên lầu.
Ngay sau đó, anh đã chứng kiến một cảnh tượng mà sau này mỗi lần nhớ tới lại khiến lòng anh đau một lần.
Cô gái nhỏ ngồi dưới đất, ôm lấy tay trái của mình, bên cạnh là một bãi máu tươi chói mắt, đầu tóc cô hỗn loạn, sắc mặt phờ phạc, mồ hôi đầy đầu, mang theo vẻ đau đớn không thể che giấu hết, đôi mắt đỏ bừng ươn ướt, lại còn cười ngọt ngào với anh.
Lòng Diệp Tiêu như bị cái gì đó đánh vào nhiều lần. Anh chạy nhanh tới, quỳ gối bên cạnh cô: “Em bị thương? Bị thương ở đâu?”
Sau đó, anh nhìn thấy bàn tay trái bị cô ôm trong ngực, dường như không muốn cho anh thấy…. Mất rồi!
Chỉ còn lại một đoạn tay cụt máu chảy đầm đìa.
Anh đã từng thấy vô số hình ảnh tàn khốc, máu tanh, nhưng giờ khắc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-bao-ve-anh/528639/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.