Năm 1997, trong vườn điều nhà bà Sáu, ở Sao Bọng, huyện Bù Đăng tỉnh Sông Bé. Không đúng, đầu năm nay nhà nước đã tách ra thành 2 tỉnh Bình Dương và Bình Phước. Sao Bọng là thuộc tỉnh Bình Phước, nhưng bà con vẫn quen gọi là Sông Bé. Có 1 thằng nhóc con 6 tuổi cao 1m25 gương mặt thanh tú nhưng tay chân thì đen thui vì phơi nắng nhiều. Nó đang nằm chèm bẹp dưới gốc cây điều. Nó vừa bị té từ trên cây điều xuống nên nằm bất tỉnh nhân sự.
Cái ánh nắng chói chang lúc giữa trưa chiếu thẳng vô bản mặt nó, nó nhăn nhó ngồi dậy, từ từ mở cặp mắt to tròn của nó ra. Nó vừa đau đầu lại vừa nhức mỏi toàn thân, trên mặt nó là 2 hàng nước mắt đang trượt dài, trượt dài. Nước mắt rơi vì người thân của nó đã thân tử đạo tiêu, nước mắt rơi vì kẻ thù trước mắt nhưng không thể báo thù rửa hận.
Cứ ngỡ thân tử đạo tiêu là trở về với cát bụi không còn chút cảm giác nào, không ngờ vẫn còn có thể rơi nước mắt, vẫn cảm thấy thống khổ từ tận tâm can mình. Tâm hồn nó chết lặng ngồi đó, ánh mắt mơ hồ. Nó nghĩ về những việc đã qua. Nếu được 1 lần nữa làm lại từ đầu, nó chắc chắn sẽ chăm lo cho người nhà. Không để tên nghịch tử kia đi gây hoạ cho người. Nếu được 1 lần nữa làm lại từ đầu, nó chắc chắn sẽ không để người thân, bạn bè nó bị một ai khi nhục.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.