Tâm sự với nhau cả đêm, nước mắt Quỳnh Giao chảy ướt cả chăn mền. Đặng Lâm cũng không biết phải làm sao, chỉ biết ngồi một bên lắng nghe, lâu lâu lại an ủi vài câu. Bởi thế mới biết được người với người không ai là giống ai. Mặc dù nhà cũng nghèo như nhà Quỳnh Giao nhưng cha mẹ Đặng Lâm cũng rất thương hai anh em cậu.
Đến gần sáng, Quỳnh Giao mới mỏi mệt gục vào vai Đặng Lâm mà ngủ thiếp đi. Đặng Lâm ôm nàng không dám nhút nhít sợ nàng tỉnh giấc. Nghe xong chuyện của nàng Đặng Lâm cảm thấy rất đau lòng. ‘Được rồi, sau này em sẽ đối xử với chị như chị ruột của em. Nhà chị không yêu thương chị thì để em đến thay vào chỗ đó đi’. Đặng Lâm thầm quyết định sau đó dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.
Buổi trưa, Quỳnh Giao thức dậy, thấy Đặng Lâm nhắm mắt ôm mình liền sợ hết hồn. Nhưng nhớ đến chuyện tối qua liền che miệng để không phát ra tiếng. Nàng tưởng là Đặng Lâm đang ngủ nhưng Đặng Lâm đã mở mắt ra nhìn nàng, nhỏ nhẹ nói: “Chị thức rồi à? Chị nằm ngủ một chút nữa đi. Để em đi chợ mua ít đồ ăn về, hôm nay em nấu cho chị ăn nha”
Cô dụi dụi cặp mắt mình vì nước mắt đêm qua quá nhiều còn đọng lại trên gương mặt cô rồi nói: “Em biết nấu ăn thật không đó?”
Đặng Lâm cười cười:”Chuyện nhỏ, chị mau nằm nghỉ đi, hôm nay em sẽ làm ô sin của chị”
Cô nàng liền nghe lời chui vào chăn như một con mèo lười, nhô cái đầu nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xich-quy-truyen-thua/1372804/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.