Lúc nàng bốn tuổi, cả nhà nàng cùng nhau cưỡi ngựa đi thăm ông ngoại bà ngoại, để lại nàng ở nhà cùng tỷ tỷ, lúc ấy còn nhỏ, lại được nuông chiều, cứ ngỡ phụ mẫu đem ca ca đi chơi không dẫn theo nàng, khiến nàng tức giận cùng không phục, liền lén tỷ tỷ lấy trộm con lừa sau nhà, đuổi theo phụ mẫu.
Nhưng nàng không nghĩ bản thân lúc đó bé xíu, hai tay làm sao điều khiển được con lừa già đó, cho nên rất xui xẻo, Trần A Nam té lừa. Đầu đập xuống đất, gáy cũng theo đó phát đau, sau đó nàng liền bất tỉnh, lúc trước khi ngất chỉ nghe đau đáu tiếng tỷ tỷ la hét. Giờ nghĩ lại, Trần A Nam không khỏi phát run.
Nàng không nghĩ tới bản thân hồ đồ như vậy, có thể nói là ngu xuẩn, nhưng lại càng không thể ngờ nàng thế nhưng có thể sống lại lúc nàng bốn tuổi đâu? Hừ, ông trời đã cho nàng sống lại, lần này nàng phải sống sao cho thật tốt, không hối hận, không được hối hận.
Hoắc Phẩm Ngôn, nghe sao mà cao ngạo, lạnh lùng khí thế. Ai ngờ hắn chỉ là tên đội lốt vỏ ngoài. Những lúc nào gặp nàng, miệng hắn như cái loa bị mất công tắc, lúc nào cũng lải nhải làm nàng đau đầu. Rồi có ngày cái loa ấy biến mất, nàng mới chợt phát hiện ra, mình đã quen với hình bóng người ấy rồi.