Sau đó thời gian nặng nề trôi, Trần A Nam lưng thẳng như tùng, hai tay chắp sau lưng đứng trên đồi cao nhìn bầu trời chìm trong ánh chiều tà đằng xa, cánh chim sải dài bay đến tận cuối đường chân trời, dưới đất là cảnh Vân thôn chìm trong một bầu tang thương, người người thay bạch y, bọn họ vốn đã rất gầy, ngay lúc này còn đem theo tâm sự nặng nề, lập tức trông như những xác chết, ảm đạm đến đau lòng, ngay cả tiếng cười đùa của trẻ nhỏ cũng không nghe thấy, cách đó không xa là bóng lưng của một nữ nhân nhỏ bé, vốn ban đầu còn huyết sắc khỏe mạnh, nay tiêu điều xơ xác, ngây người ngơ ngác quỳ trước ánh lửa hồng cháy cao, vài tro bụi cháy hồng theo gió mà đi, như trút hết hơi thở cuối cùng, luyến tiếc nhưng bất đắc dĩ, chỉ có thể nương gió rời khỏi.
Vân Tiểu Nghi thiêu tang người nhà, mới mấy tiếng mà nàng dường như thay đổi rất lớn. Vốn còn ngây ngô như đứa trẻ, nay lại tang thương một người, dường như chưa tới một đêm. Vân Tiểu Nghi trưởng thành rồi.
Trần A Nam nhìn nàng, lại như muốn xuyên qua nàng nhìn tới thứ khác, bóng lưng tang thương của Vân Tiểu Nghi vận tang phục trắng tinh lại như mơ màng biến thành bóng lưng quen thuộc trong kí ức, bóng lưng bị bóng tối cắn nuốt, chết lặng nhìn hũ tro cốt trống không.
Đôi con ngươi A Nam khẽ nhắm nghiền, thùy thái dương đau như búa bổ, đến khi lần nữa mở ra, chỉ là một mảng trong vắt.
Hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-a-nam/2007572/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.