'' Ngươi___! ''
'' Tiểu nương tử, người ta rất nhớ nàng. '' Âm thanh trêu chọc, vui đùa nheo mắt cười nhìn A Nam.
Trần A Nam hoàn toàn bị chọc cho kinh hãi, chấn động tâm hồn yếu ớt, thiếu chút nữa cũng quên cả hô hấp, nghe hắn trêu chọc, lập tức xù lông gầm lên.
'' Ngươi loạn ngôn! Ai là tiểu nương tử của ngươi?! ''
Hoắc Phẩm Ngôn yêu nghiệt cười ha hả, vòng tay ôm mĩ nhân càng siết chặt, cực kì không sợ hãi ánh mắt chết chóc của nàng mà dí gương mặt đáng giá vạn thành kim tới, trán đụng trán, đôi con ngươi hắc mâu sáng rực nhìn tiểu nữ tử trong ngực mặt mũi đỏ đến hỏng rồi, ôn nhu nhếch khóe miệng cười cười hỏi.
'' Tiểu nương tử, có nhớ ta không? ''
Trần A Nam mặt mũi đem so với tôm luộc còn muốn đám tôm hương nàng quỳ bái chịu thua, cực kì xấu hổ giận dữ, phản kháng khỏi vòng ôm của vô sỉ nam nhân này, tức giận mắng lên.
'' Qủy mới thèm nhớ ngươi! Buông ra a! ''
Hoắc Phẩm Ngôn thấy nàng xấu hổ đến hỏng rồi, rất luyến tiếc thả người. Trần A Nam nhìn người trước mặt thế nào bộ dạng ấm ức tiếc nuối sờ sờ ngực, lưu luyến cái ôm lập tức trợn mắt trừng hắn, không biết xấu hổ viết thế nào sao?
'' Vương lão gia, ngài thế nào lại xuất hiện ở chỗ này? Không phải đã ly khai Liêu thành rồi sao? ''
Hoắc Phẩm Ngôn nhìn A Nam bộ dạng đề phòng cách xa như phòng dịch, lại nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-a-nam/2007576/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.