Khi mẹ Kỷ Uyên qua đời, cha hắn liền dẫn về đứa con rơi ở ngoài, ép Kỷ Uyên xưng huynh gọi đệ. Bề ngoài Kỷ đại thiếu tỏ ra nhu thuận nghe theo, cha vừa đi vắng thì đẩy Kỷ Trầm xuống lầu suýt chết. Nhiều năm sau, Kỷ Trầm mang theo mối hận cùng tình cảm vặn vẹo của mình, dùng cúc hoa dưa chuột...Kỷ Uyên nhẫn nhục thoát khỏi Kỷ Trầm để tìm cách báo thù thì đụng ngay Tạ Cảnh Thần. Y yêu Kỷ Uyên không kém Kỷ Trầm và độ “bệnh” thì còn hơn xa.
Tình ái đi qua, giọng nói người đàn ông có hơi khàn khàn: “Một lần làm tình đều như xác chết, một chút tình ý cũng không có.” “Kỷ Trầm.” Trầm mặc một lúc sau, hắn mở miệng, cuối cùng chỉ có thể nói ra hai chữ. Hắn không biết mình có thể nói gì hơn, nhưng nếu không nói, có lẽ chuyện xảy ra tiếp theo sẽ cực kỳ đáng sợ. Kẻ trước mắt hắn là kẻ điên
Truyện này có thể tóm gọn là cường công bị hai thằng biến thái yêu. Tuy nhiên, một đứa biết đem bệnh trạng của mình ép xuống và đặt công ở vị trí quan trọng hơn dục vọng của bản thân thì thắng được trái tim ảnh.