Kỷ Uyên không có giấy phép lái xe, nên Tạ Cảnh Thần là người cầm lái.
Dọc đường đi hắn đã suy nghĩ rất nhiều, đều là nghĩ về cha hắn. Từ lâu về trước, kể từ sau sự kiện Kỷ Trầm bị đẩy xuống cầu thang, hắn chưa một lần nào thấy y. Bí mật điều tra mấy lần, mỗi lần đi được đến nửa đường thì bị đứt đoạn. Nhưng khi đó Kỷ Trầm cũng không như bây giờ, nói cách khác chính cha hắn là mọi cách chặn đường hắn, trăm phương ngàn kế bao che cho Kỷ Trầm
Thân là cha của hai đứa trẻ, hắn làm như vậy không có gì đáng trách; nhưng nói gì Kỷ Uyên mới là con của ông về mặt pháp lý, ông đối xử với hắn như thế là không công bằng
Đương nhiên, trên hộ khẩu vẫn ghi Kỷ Trầm là em trai của hắn
Hắn không hận cha, nhưng tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho ông.
Kỷ Uyên day huyệt thái dương, đầu đau váng vất
Một chai nước được đặt lên tay, ngoảnh đầu lại nhìn thấy Tạ Cảnh Thần, cậu khẽ mỉm cười, môi chếch lên nhưng không rõ độ cong: “Uống nước đi, trông anh như sắp nguy đến nơi.”
“Cảm ơn.” Hắn mở nắp hướng bình về phía mặt mình một chút, nước lạnh kích thích thần kinh làm hắn tỉnh táo trong nháy mắt: “Tôi nghĩ mình ổn, ít nhất là hiện tại. Phải một lúc nữa mới không ổn.”
Nhưng không ngờ rằng, chuyện sau đó không chỉ không ổn mà còn quá kinh khủng.
Y tá đứng trước phòng bệnh, trước khi tiến vào không quên dặn dò: “Tình trạng bệnh nhân rất yếu, tâm trạng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau/80061/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.