“Coi như là mấy người ở trên muốn xử lý lão đi. Tạ Chấn Giang cũng lắm là biết chớp thời cơ.”
Thế hệ trước của Tạ gia công nhiều công lao với đất nước, những năm loạn lạc ấy bị chèn ép không ít, sau đó chuyển hướng kinh doanh ra nước ngoài, thời của Tạ Chấn Giang là tìm cách rút lui, đến lượt ta Cảnh Nhiên thì bắt đầu chuyển hướng sang chính trị. Tạ Cảnh Thần phụ trách sản nghiệp ở nước ngoài, gần đây mới trở về.
“Đây là tin tốt cho anh, bằng không muốn hạ bệ Kỳ trầm, nhổ cỏ tận gốc bằng thực lực hiện nay thật sự rất khó.
Kỷ Uyên trầm mặc.
“Anh vẫn còn nhân từ với nó, bởi vì cha anh sao…” Tạ Cảnh Thần dựa vào vai hắn, những ngón tay đan vào nhau: ‘Nếu là em, nó nhất định liên quan đến việc rửa tiền, chắc chắn em sẽ làm nó không ngóc đầu lên được.”
Thời gian trôi qua, trầm mặc nối tiếp trầm mặc, hắn nói: “Dù sao cũng là Kỷ thị, Kỷ Trịnh Sinh dùng cả đời mới cả được, không thể bị hủy dưới tay tôi.”
“Ông ấy đâu có coi anh là…”
Cậu chưa nói xong, hắn đã đứng lên, tiến vào phòng thay quần áo: “Tôi ra ngoài một lúc.”
“Tiều Kỷ!” Tạ Cảnh Thần gọi hắn.
Kỷ Uyên không quay đầu, chỉ nói lại: “Cậu ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy linh tinh”
“Hứa với em…Đừng đi tìm Kỷ Trầm.” Giọng cậu nghe khó khăn, như là van lơn, thậm chí còn cảm nhận được cả sự run rẩy: “Tiều Kỷ.”
“Được.” Tạ Cảnh Thần nhìn sự hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau/2724557/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.