Kỷ Uyên không sao lý giải nổi sự cố chấp của Kỷ Trầm với mình, cũng như Tạ Cảnh Thần không hiểu nổi mình và Kỷ Uyên rõ ràng với mới cùng nhau thân mật, vì cớ gì bây giờ lại ngày một cách xa.
Ban đêm Kỷ Uyên mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ là một gian phòng màu trắng, không có cửa, chỉ có bốn vách tường cùng bóng đèn đang treo trên cao, bản thân hắn đang nằm trên chiếc giường trắng, trên đầu giường là một bình hoa thủy tinh có cắm bông hồng trắng.
Cằm bị nâng lên, đầu bị ép phải ngẩng lên, đối mặt với Kỷ Trầm,. Y nhìn hắn mỉm cười, nổi bật lên khóe môi rực rỡ, anh tuấn mà đầy phong độ.
Sau đó hắn bị ép phải tiến vào bên trong thân thể y, Kỷ Trầm dùng thân xác mình để chứa đựng thứ đàn ông của hắn, căng mịn mà mơn trớn, mỗi động tác đều nhấp nhô nhịp nhàng.
Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm vào y, phát hiện sự châm biếm trong sâu thẳm ánh nhìn.
Rõ ràng là thứ đàn ông của mình cắm bên trong y, rành là mình nằm trên y, y ở dưới thân hắn nhưng không hề tỏ ra yếu thế, làm đủ tư thế hành hạ và hắn nhìn thẳng y. Chỉ thấy đối phương khép mở môi, không nói lên lời cảm giác ngột ngạt như sợi dây thừng quấn quanh cổ, chặn lấy họng hắn: Anh không chạy thoát được đâu.
Trong luồng ánh sáng, khuôn mặt Kỷ Trầm bỗng trở nên mơ hồ, bình tĩnh nhìn lại, đã biến thành Tạ Cảnh Thần. Đối phương đè lên hôn hắn, một nụ hôn là một lần gọi tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau/80067/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.