Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Kỷ Uyên đến tủ thuốc, đầu tiên phải xử lý vết cắn ở cổ tay, không nằm ngoài dự đoán là tay đã rách cả mảng da lớn
Hắn ở bên ngoài đọc sách một lúc, rồi mới quay lại phòng ngủ, trước đấy còn cẩn thận gõ của hai lần
Kỷ Trầm đang ở trên giường, cả cơ thể giấu trong chăn, chỉ lộ ra đoạn cẳng chân. Thấy hắn bước vào, con mắt nheo lại thành một cái khe.
Vẫn vô cảm như thế, hắn cầm theo cồn và bông, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Trầm
Nằm giữa đống chăn chiếu, Kỷ Trầm muốn nói chuyện, thì bị hắn giữ chặt mặt lại, lộ ra một vết thương nhỏ bởi thủy tinh.
Y sững sờ khi hắn quan tâm đến vết thương trên mặt mình, chất cồn tiếp xúc với vết thước gây cảm giác đau nhói kéo thần trí hắn trở về. Kỷ Trầm bỗng nhiên ngồi dậy, áp tay lên trán hắn: “Rõ ràng là không sốt….Anh không phải uống nhầm thuốc đấy chứ?”
“Vừa rồi hơi váng đầu.” Hắn thu tay về, lấy bông băng dùng qua vứt vào thùng rác. “Tự nhiên muốn tốt với cậu.”
“Năm mươi bốn.” Kỷ Trầm đột nhiên thốt lên như vậy.
Kỳ Uyên ừ một tiếng, âm giọng cao lên tỏ vẻ nghi ngờ.
“Trong phòng có tổng cộng năm mươi tư cái máy thu hình.” Y khôi phục lại vẻ mặt hờ hững, khóe miệng cong lên “Ngoại trừ những cái quản chế về đêm, còn bốn hai cái, anh có thể thử tìm.”
Kỷ Trầm từ trên giường ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy hắn, cằm đặt ở hõm vai, hơi thở ấm áp phả ra: “Tìm thấy toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau/80058/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.