Lúc trước, là cô có mắt như mù, không biết quý trọng những gì mà mình đang có, chạy theo những thứ xa vời mà cả đời cô không thể nào với tới. Anh, vẫn đứng yên lặng ở nơi đó, vẫn mỉm cười chờ đợi cô. Lúc trước, là do cô ngu ngốc. Là do cô bị tham vọng mà che mờ đi lí trí. Bản tính ác độc, không biết đến hai chữ tình người, hại anh ngày ngày đều cứ vậy mà trầm luân trong đau khổ.
Kiếp này, sống lại tại thời điểm xảy ra vụ bi kịch đầy khổ sở kia, là ông trời muốn giúp cô thay đổi nhân duyên. Cô sẽ trân trọng từng phút, từng giây khi cùng anh sống chung một mái nhà. Cô tuyệt đối sẽ không còn ngu ngốc một cách mù quáng mà đi vào vết xe đổ của kiếp trước nữa. Không bao giờ!
Cô từ một người phụ nữ ác độc, nhanh chóng lột xác trở thành người vợ dịu hiền, an an ổn ổn mà cùng ở cạnh anh, chăm sóc anh. Và khi ấy, Hoàng Hân Nguyệt cô chợt nhận ra, hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy. Hài lòng với hiện tại, cùng nửa kia của đời mình sống nốt những tháng ngày bình an.