Chương trước
Chương sau
Edit: Tuyết Khanh
“Phiền cô cùng tôi tới đây ạ.” Hoàng Hân Nguyệt từ từ đi theo phía sau anh ta, hai người đi tới phòng tiếp khách.
Người tới lễ phép hỏi cô: “Cô muốn uống cái gì ạ?”
“Cho tôi một ly nước lọc là được rồi, cám ơn.”
Một lát sau trước mặt Hoàng Hân Nguyệt liền có một ly nước lọc, cô cầm ly lên uống một hớp, nhiệt độ vừa phải, Hoàng Hân Nguyệt không thể không hài lòng đạo đãi khách của Lâm thị, sẽ không vì cô là người không quan trọng, mà để cho nhân viên lơ là cô, ngược lại làm cho người ta có cảm giác mình được coi trọng.
“Vậy làm phiền cô ở nơi này chờ cô Triệu một chút, tôi còn có chuyện gấp phải đi trước.”
Hoàng Hân Nguyệt gật đầu một cái, cười híp mắt nói: “Cám ơn anh, anh cứ tự nhiên.”
Một giây kia Tiểu Lý cảm thấy Hoàng Hân Nguyệt giống như đã từng quen biết anh ta từ lâu, chỉ là anh ta không có thời gian suy nghĩ nhiều, anh ta vội vội vàng vàng chạy tới phòng họp.
Đến lúc này vào giờ phút này ngồi ở trong phòng tiếp khách Hoàng Hân Nguyệt cũng có chút mơ hồ, cô một lần xúc động liền chạy tới Lâm thị, nếu như không có gặp được Triệu Dao Dao đoán chừng hiện tại cô vẫn còn ở lầu dưới đi. Cô lúc này không biết có nên gặp người kia hay không, có nên nói cho người kia biết hay không, cô nghi ngờ mình đã có đứa bé của anh, có nên nói hay không đây?
Đời này cô còn lựa chọn không quấy rầy cuộc sống của anh, để cho anh cưới một người vợ xứng với anh, nhưng tại sao ngực cô lại đau như vậy, nước mắt giống như hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống.
Cô không bỏ được, cô biết lòng của cô là thật sự không bỏ được, cô mở cổ áo ra nắm chặt nút áo lên, nắm thật chặt ở trong tay, trong lòng như bị vặn thành 1 sợi dây thừng không ——nếu như cô đã đi tới nơi này, thì không thể bỏ qua được, cô đẩy ghế ra đứng lên, mở cửa phòng khách ra vội vội vàng vàng chạy tới phòng họp.
Lúc này trong phòng họp hội nghị cũng tiến hành rất thuận lợi, bởi vì vừa rồi Hoàng Hân Nguyệt ở phòng khách ngẩn người lâu như vậy, hội nghị vào lúc này cũng sắp sửa kết thúc.
Không có ai so với cô quen thuộc nơi này hơn, đợi cho đến khi cô đứng ở trước của chính phòng họp thì toàn thân cô bắt đầu phát run, cô giơ tay lên do dự thật lâu, nghe được bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Như vậy liền quyết định như vậy đi, tan họp!”
Thân thể của cô rung động một chút, còn không kịp thả tay xuống, đã có người đẩy cửa chính phòng họp đi ra, Hoàng Hân Nguyệt vừa nhìn thấy người mới xuất hiện thì nước mắt thì cũng không thể kìm chế được mà rơi xuống, cho tới bây giờ cô cũng không có cách nào tưởng tượng ra, có một ngày cô sẽ xuất hiện một cách nhếch nhác ngay trước mặt của anh như thế.
Lâm Vĩnh Mặc để một đầu tóc ngắn, một thân áo sơ mi trắng, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp trai cùng khí chất phi phàm*( tài giỏi),mày kiếm nghiêng rất đẹp, ánh mắt thâm thúy có hồn, sống mũi rất cao, đôi môi mỏng manh nhấp nhẹ, đường nét sắc sảo, dáng người cao lớn.
Anh nghi ngờ nhìn Hoàng Hân Nguyệt một cái, nhíu nhíu mày, nhất thời sắc mặt nghiêm túc không ít: “Thư kí Triệu——”
Lời còn chưa nói hết, Hoàng Hân Nguyệt đã tiến lên trước ôm anh gào khóc, nhất thời, thân thể anh chỉ có thể cứng ngắc đứng ở nơi đó.
Đúng vào lúc này, Triệu Dao Dao từ trong phòng họp đi ra, vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, mí mắt cô ấy nhảy lên mấy cái, đã không kịp đi kéo cô ra.
Hoàng Hân Nguyệt vừa khóc vừa gọi: “Vĩnh Mặc ——”
Thư kí Triệu cùng Triệu Dao Dao hai mặt nhìn nhau, hai người nhìn Hoàng Hân Nguyệt gọi Lâm Vĩnh Mặc thân mật như vậy, nói bọn họ tin tưởng anh là vô tội, thì chỉ có quỷ mới tin.
Hoàng Hân Nguyệt mang tất cả uất ức từ lúc trùng sinh đến nay, tất cả một lần đều khóc lên, cảm giác đã khá lâu, lúc này Triệu Dao Dao cũng kịp phản ứng lại, cô ấy vội vã tiến lên kéo Hoàng Hân Nguyệt qua, lo lắng hỏi: “Hân Nguyệt em làm sao vậy? Em biết tổng giám đốc Lâm sao?”
Hoàng Hân Nguyệt lúc này mới phục hồi tinh thần lại, mới vừa thấy Lâm Vĩnh Mặc tâm tình của cô có chút xúc động, hoàn toàn mất đi khống chế luôn, lúc này bị Triệu Dao Dao hỏi mới phát hiện trước cửa phòng họp đứng rất nhiều người, đặc biệt là ánh mắt những người đó nhìn hai người bọn họ, ánh mắt ấy ——
Mặc dù bọn họ có quan hệ với nhau, nhưng bị nhiều người dùng ánh mắt ấy nhìn mình, mặt của Hoàng Hân Nguyệt lập tức đỏ lên, mà cô bởi vì mới vừa rồi cảm xúc có chút xúc động, mà cái nút áo bị cô nắm ở trong tay kia cũng bị đánh rơi dưới đất, Lâm Vĩnh Mặc đang suy nghĩ muốn đẩy cô ra, khi anh thấy cái nút áo kia, con ngươi của anh hơi co rụt lại, Hoàng Hân Nguyệt cũng bị Triệu Dao Dao kéo ra, Lâm Vĩnh Mặc ngồi xổm xuống nhặt cái nút áo lăn lộn trên mặt đất kia lên.
Hắn một tay kéo Hoàng Hân Nguyệt qua, nhìn về phía sau căn dặn: “Thư kí Triệu tôi có một chút chuyện riêng phải xử lý, chuyện còn lại giao cho cậu.”
Khi Triệu Dao Dao muốn đuổi theo, lại bị thư kí Triệu kéo lại, Triệu Dao Dao tức giận muốn hất tay anh ta ra, thư kí Triệu lại mỉm cười nói: “Cô không cảm thấy hai người bọn họ xem ra rất giống có JQ*(gian tình, mờ ám ý ạ) sao? Mặc dù cô rất quan tâm cô gái nhỏ kia, nhưng có một chút chuyện hãy để cho người trong cuộc xử lý sẽ tốt hơn.” Nói xong cũng thả cô ra, Triệu Dao Dao cũng không có ý định tiếp tục đuổi theo nữa.
Dù sao, cái tên anh họ chết tiệt kia nói cũng có đạo lý, không ——cô sẽ không thừa nhận anh họ cô lợi hại hơn cô, Hừ!
Nghĩ tới đây, cô đi về phía phòng khách, Tiểu Lý vội vàng đuổi theo cô.
Mà Hoàng Hân Nguyệt thì bị Lâm Vĩnh Mặc kéo đến phòng làm việc Tổng giám đốc của anh, Hoàng Hân Nguyệt đi có chút chậm, đợi lúc cô lấy lại tinh thần, mình đã bị an trí ngồi ở trên ghế salon trong phòng tổng giám đốc rồi.
Lâm Vĩnh Mặc nắm chặt nút áo trong tay nhìn cô một cái, rồi hỏi: “Đây là của cô sao?” Hoàng Hân Nguyệt vô ý thức nắm chặt tay, gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.