"Dạ, đã tan học rồi thím. Gia gia, đây là đang làm gì vậy?" Lâm Hựu đứng ở bên cạnh Hoàng Hân Nguyệt, nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Lâm lão thái.
Hoàng Hân Nguyệt sợ Lâm lão thái quá cực khổ, dù sao tuổi đã cao, giày vò như vậy xảy ra chuyện gì sẽ không tốt, vội vàng nói: "Ông nội, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, tý nữa hãy vẽ tiếp."
Lâm lão thái thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán một cái, lắc lắc cánh tay, nói với người bạn nhỏ Lâm Hựu: "Chúng ta đang vẽ tranh đó, tiểu tử này, làm gì mà hô to vậy." Nói xong cũng cầm lấy ly nước trà thím Triệu vừa đặt ở trên bàn, chậm rãi uống một hớp.
Lâm Hựu vừa nghe Lâm lão thái nói như thế, nhìn qua tay của Hoàng Hân Nguyệt, hô lên tiếng: "Thật nha! Oa, đây chính là thím vẽ sao? Vẽ rất giống, vẽ hai chòm râu của gia gia rất chân thực. Thím, con cũng muốn vẽ, có được không?"
"Có thể chứ. Tới đây, uống nước trước đi, có muốn ăn điểm không?" Hoàng Hân Nguyệt đưa ly nước trà tới khóe miệng Lâm Hựu. Lâm Hựu uống một hớp nước trà, lắc đầu một cái.
Cuối cùng cũng vẽ xong bức tranh, tốn rất nhiều tinh thần của Hoàng Hân Nguyệt. Vừa đúng lúc già trẻ lớn bé nhà họ Lâm cũng tan làm trở về nhà, mới vừa vẽ xong, nên Lâm Hựu phải để hôm khác vẽ rồi.
Tối hôm đó, Lâm lão thái luôn bản vẽ ôm bảo bối kia. Cha Lâm không biết nên ghét đố kỵ như thế nào, ông âm thầm nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xau-thanh-vo-hien/2708333/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.