Ngoài phòng sinh, trên hành lang dài có bảy tám người đang chờ đợi, tất cả đều im lặng ngồi ở trên chiếc ghế dài kê sát tường, vẻ mặt bình thản. Chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở đó bất động nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, diện mạo cực kỳ xuất chúng, thoạt nhìn tuổi áng chừng hai mươi, trông không giống với người sắp làm cha.
Thịnh Tề Quang từ đêm qua đến giờ vẫn chưa được chợp mắt chờ đợi người trong phòng kia sinh con ra sao. Lúc này ở trong phòng sinh, Tử Thời đang đau đến sống không bằng chết. Trong lúc đau đơn cô mờ ảo rơi vào một ảo giác tuyệt đẹp khi cô nhìn thấy anh âu yếm dịu dành giúp cô vượt qua cơn đau. Cô khẽ gọi thầm trên anh Trình Thừa Quang đây là lần đầu tiên có dám lấy hết dũng khí để gọi tên anh.
Cuối cùng cô đã vượt cạn thành công. Thừa Quang đang bồng trên tay đứa bé gái khe khẽ nhìn con có những nét đẹp thừa hưởng của mẹ. Anh nhẹ tay đặt bảo bối nằm cạnh cô rồi rời đi để em trai cùng vợ có không gian riêng. Cô và Thừa Quang yêu nhau trước nhưng sau này người em trai Tề Quang gặp gỡ cô lại đem lòng yêu mến cô quyết theo đuổi và cưới cô. Do em trai mình sinh ra đã bẩm sinh bệnh nhiều yếu đuối nên Thừa Quang quyết định rút lúi để nhường phần hạnh phúc lại cho em trai mình.