Tử Thời không biếtkhiêu vũ, nhưng Thịnh Thừa Quang dẫn dắt người vô cùng tốt, tay vữngvàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, gần như ôm lấy cô khiêu vũ. Thỉnhthoảng bị chân cô giẫm lên, anh cười khẽ bên tai cô, làm tai Tử Thờicũng đỏ ửng.
"Đừng hoảng hốt" anh thấp giọng nói, "Đi theo tôi: chân trái lui về phía sau—— đi tới trước—— rồi xoay vòng..."
Trong nhà hàng Pháp cổ xưa sang trọng như mơ, khúc nhạc đệm của tiếng đànviolon ưu nhã đầy thâm tình, lần đầu tiên Tử Thời "Đi theo" một người.Anh đã xoay vần cô, cuộc đời cô liền bay lên trong gió, sau đó sẽ khôngcòn là một mặt nước phẳng lặng nữa.
Thịnh Thừa Quang dạy một điệu nhảy đơn giản, Tử Thời dần dần bắt kịp anh, tư thế ôm nhau của haingười càng thêm thân mật, hơi thở của anh đã ở bên tai cô, Tử Thời cảmgiác mình sắp thở không ra hơi, nhất định phải nói cái gì đó, "Cám ơnbữa tối của anh." Cô nhẹ giọng nói cám ơn.
Thịnh Thừa Quang hơibuông cô ra, cúi đầu nhìn gương mặt trẻ trung xinh đẹp trong ngực, anhmỉm cười: "Không có gì. Đây là phần thương của cô."
"...Tôi sẽ cố gắng làm việc hơn nữa!" Tử Thời cam đoan.
"Không liên quan tới công việc, đây là phần thưởng cô đã từ chối Tạ Gia Thụ."Anh cúi đầu, dùng trán cụng nhẹ vào trán cô, giọng nam nhẹ nhàng trànđầy cám dỗ: "Đúng rồi, cô không thích cậu ta, định viết ra những điểm đó sao?"
Tử Thời không có di chuyển, chỉ dời mắt đi, nín thở lắp bắp: "Không có, không có."
"Viết cho tôi xem đi." Thịnh Thừa Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thoi/1012/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.