Sau khi bị TửThời cự tuyệt Tạ Gia Thụ vẫn tức nghẹn đến tận bây giờ, trong khi trằntrọc trở mình, ngày đêm khó ngủ, chống đỡ hắn sống tiếp chính là tiếptục làm phiền, người không chán việc làm phiền kia thế mà giờ phút nàyđang tha hồ tưởng tưởng—nhanh ! Che mặt khóc thút thít! Vỗ ngực dậmchân! Lăn lộn trên mặt đất hối hận! Ôm đùi gia nói cô hối hận đến mứcruột cũng xanh rồi đi!
Nhưng Tử Thời …..chỉ ngơ ngác nhìn anh.
Tạ Gia Thụ đang vô cùng mong đợi sung sướng cười to, dần dần trở thànhcười gượng lúng túng…..cuối cùng mặt anh cứng lại, cáu kỉnh kéo mái tócquăn xinh đẹp của mình, mặt như đưa đám ai oán nhìn người đang thờ ơtrước mặt.
“Cô không muốn hỏi tôi gì sao? Tôi cái gì cũngbiết!” Anh không nhịn được chủ động nói ra, nhắc nhở cô: “Cô nhớ đi!Tôi đã nói với cô: sau này đừng khóc còn gì!”
Mắt Tử Thời chớp chớp….Đó chính là buổi sáng mà cô tỉnh lại trên giường Thịnh Thừa Quang, cô tất nhiên nhớ.
“Ừ”. Cô gật đầu.
Tạ Gia Thụ bắt đầu đốt lại ý chí chiến đấu, mắt sáng lên: “Cho nên bây giờ cô hối hận rồi à? Sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu nên chọn tôi chứ?!”
“Không có…..Tại sao phải hối hận? Tôi không hối hận.” Tử Thời hơi mệt, dựa vào thanh máy, nhẹ giọng nói.
“Cô……”Tạ Gia Thụ giật giật khoé miệng: “Cô đừng mạnh miệng !”
Tử Thời nghiêm túc kiên định lắc đầu, “Không phải, tôi thật sự không hối hận.”
Lúc này thang máy dừng lại ở tầng phòng bệnh của Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thoi/2397666/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.