Mới vừa rồi Tử Thờikhóc đến thê thảm như vậy, cuối cùng thì một chút sức cũng chẳng còn, cố chịu cho đến lúc anh xong chuyện, nằm không động đậy, phía dưới vẫnchiếm lấy cô không chịu ra ngoài, cũng may không phải anh thực sự đè épcô, cả tay và chân đều dùng sức chống xuống giường, cô nằm dưới thân anh thở ra dồn dập, từ từ mới ổn định lại.
Chuyện vận động kịch liệt hút kiệt sức người như vậy, cũng buông thả hết cảm xúc, trong lúc tình ý triền miên, không tránh khỏi nghĩ đến những chuyện không vui kia.
Nhờ ánh sáng mờ mờ của đèn trên tường, anh có thể thấy trên mặt người nằmdưới một lớp lông tơ đáng yêu—đúng là một đứa bé, Thịnh Thừa Quang cúiđầu hôn cô, cho rằng anh lại muốn lần nữa, một tiếng ai oán tràn ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn, Thịnh Thừa Quang liền tiến tới hôn lên miệng cô,anh dùng lực mút thật mạnh như muốn ăn đôi môi cô vào trong miệng, lạidùng hàm răng cắn nhẹ nhàng.
“Ưmh……” Tử Thời bị anh cắn đau, mở mắt bất đắc dĩ nhìn anh.
Cô bị anh ức hiếp thảm như đến như thế, nhưng mà một chút ý muốn đánh trảcũng không có, còn nhìn anh vừa đáng thương vừa vô tội như vậy, ThịnhThừa Quang cảm thấy rất sảng khoái, nhưng sự sảng khoái này lại lẫn tớimột cảm xúc khác, nhắc nhở anh không thể không hỏi—anh buông hàm răngra, đầu lưỡi lướt qua cánh môi bị cắn của cô nhẹ nhàng liếm, giọng nóimơ hồ lại ấm nóng hỏi cô: “Tại sao không hối hận?
Tử Thời bị anh làm cho kiệt sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thoi/2397670/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.