Sáng sớm ngày thứhai, vẫn là Tử Thời tỉnh dậy trước, Thịnh Thừa Quang đang ngủ rất say,cô chui ra khỏi lồng ngực anh anh vẫn không tỉnh lại.
Tử Thời vén chăn ngồi dậy, nhìn thấy tay anh vẫn duỗi ra nơi đó, hình như là để giữ ôm cô vào lòng, cô nhẹ nhàng bỏ cái gối ôm vào cho anh.
Vì vậycả đêm Thịnh Thừa Quang mơ đẹp, hài lòng tỉnh lại, mang theo nụ cười dịu dàng ôm thật chặt vào ngực—phát hiện mình đang ôm cái gối!
Thịnh tổng vô cùng buồn bực mở mắt, hất tay ném gối ôm xuống giường, ngồi dậy gọi cô: “Tử Thời.”
Anh gọi hai lần cô mới chạy vào, cầm một khối cứng trong tay, Thịnh ThừaQuang liếc nhìn thấy bên trên là định dạng trò chơi, nhất thời đại thiếu gia rời giường lên cơn bực bội: “Sáng sớm em không ngủ lại chạy làm gì?
Tử Thời nói cho anh biết: “Không phải sáng sớm nữa, đã hai giờ chiều rồi…..”
Thịnh tổng không đổi sắc mặt, vừa xuống giường vừa thuận miệng hỏi: “Vậy sao......?
Anh chỉ là muốn tìm cái bậc thang để xuống, Tử Thời còn cố tình tiến tớitrước mặt nghiêm túc trả lời anh: “Đúng vậy, anh ngủ thật lâu! Em cònđang muốn hỏi anh có muốn ra sân bay tiễn Tề Quang hay không, nhưng anhmãi không dậy…….?
Thịnh Thừa Quang đã đi tới phòng tắm, vẻ mặtvẫn không thay đổi, nhưng tai đã có chút hồng, anh đi vào trước sau đóquay đầu lại trừng mắt với người đang lảm nhảm kia một cái, Tử Thời immiệng lại, lè lưỡi, chạy ra ngoài.
**
Tối hôm qua vận động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thoi/2397708/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.