Hai người ở bên nhau, việc nên làm nhất chính là bầu bạn. Em làm việc của em, anh làm việc của anh, buổi tối vài ba tiếng đồng hồ ai làm việc người nấy. Thế nhưng bạn biết rằng trong không gian này, có một người đang ngồi ở nơi đó, trong lòng sẽ cảm thấy rất đỗi bình yên. Tâm tình thanh thản, không lo nghĩ tương lai mà cũng chẳng hoài niệm quá khứ. Càng đơn giản chỉ là ở bên nhau, tình cảm sẽ càng dài lâu. Tình yêu không phải là những lời thề non hẹn biển, chỉ đơn giản là cùng nhau bình yên qua ngày.
Bạch Thấm cứ như vậy mặc cho cơ thể của mình trôi nổi giữa không trung – à không, hiện giờ đã không thể nói là cơ thể nữa rồi, phải gọi là một linh hồn, hoặc gọi là…. Quỷ Hồn. Ngày đó cô chạy ra khỏi biệt thự An Thị, chỉ lo chạy nhanh về phía trước nên không để ý lúc đó có một chiếc xe tải đang lao tới. Cô chỉ nghe thấy có người hốt hoảng hét lớn rồi vừa quay đầu lại thì đã thấy ánh sáng màu xanh chiếu chói mắt, tiếp theo là một trận đau nhức, còn có một lực mạnh mẽ đẩy cơ thể cô sang nơi khác. Trước khi hoàn toàn mất đi tri giác, cô dường như nghe được tiếng thét chói tai.
Chết chỉ cần trong nháy mắt, nhưng mà trong nháy mắt này, con người lại có thể nghĩ đến rất nhiều thứ. Bạch Thấm sau khi mất đi tri giác đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhàng, cuối cùng đã kết thúc, cuối cùng có thể thoát khỏi mọi thứ, cô đời này đã thoát khỏi vận mệnh phải làm đồ chơi vui lòng người khác.
Nếu có kiếp sau, cô nhất định phải nắm chặt vận mệnh của chính mình, không thể để chính mình lại giống như kiếp này, lúc nào cũng bị người khác khống chế, bài bố giống như một con cờ. Nhưng đồng thời, Bạch Thấm cũng cảm thấy rất khó chịu. Loại khó chịu này không phải đau đớn xuất phát từ cơ thể mà là lòng cô – một cảm giác trống trơn rất khó chịu, giống như bị mất gì đó rất quan trọng. Đó là cái gì? Trong đầu Bạch Thấm đột nhiên xuất hiện hình dáng của An Tử Thiên. Hình ảnh đó chỉ chợt lóe mà lướt qua trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khiến cô cảm giác giống như muốn bắt lấy thứ gì đó mà lại giống như không phải...