Không! Cô không muốn lại chịu kết cục bi thảm như vậy! Bạch Thấm được trùng sinh chẳng qua chỉ vì cô vạn lần không muốn chứng kiến cảnh An Tử Thiên vì mình chết mà điên cuồng. Bạch Thấm muốn An Tử Thiên sống tốt, muốn anh hạnh phúc mà sống, muốn cả đời này cô và anh có thể hạnh phúc bên nhau.
Bạch Thấm chưa bao giờ có cảm giác muốn gặp An Tử Thiên mãnh liệt như vậy, miệng cô không ngừng lẩm bẩm ba chữ An Tử Thiên, lảo đảo chạy đến công ty An thị, tìm văn phòng dưới tầng trệt của anh rồi đứng đó cúi đầu. Bạch Thấm cắn cắn môi, cố gắng kiềm chế thân thể run run, dù chỉ cần đẩy cửa là có thể đi vào nhưng cô không dám, cô sợ An Tử Thiên không tha thứ cho những tổn thương mình đã gây ra cho anh, sợ hãi nếu cô đẩy cửa ra thì cái chờ cô không phải là một căn phòng tràn ngập hoa hồng. (ý nói không được như mong đợi)
Bạch Thấm hoàn toàn quên mất những lời An Trì đã nói với mình trước đó mà tự mình rơi vào thế giới riêng khó khăn giãy dụa, sắp cắn nát môi cũng tự biết.
Trong lúc Bạch Thấm đang do dự thì cánh cửa trước mắt bỗng nhiên mở ra, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông anh tuấn đang nhăn mày nhíu mi: “Em còn muốn đứng đó bao lâu nữa?”
Chính là giọng nói này, giọng nói hơi khàn khàn trầm thấp mà trong trẻo lại mang theo sự lạnh lùng, Bạch Thấm nghe giọng nói này hơn hai mươi năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-yeu-an-tu-thien/2792272/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.