Anh tức giận, Bạch Thấm rõ ràng cảm giác được . 
“Tử Thiên, anh tức giận?” 
Anh chỉ lắc đầu sau đó xoay người đi vào phòng không để ý đến Bạch Thấm. 
Bạch Thấm không đuổi theo mà cẩn thận ngẫm lại những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay. Có phải tại cô không đồng ý ăn cơm ở ngoài với anh? Nhưng không phải anh cũng không thích ăn ở bên ngoài sao? 
Bạch Thấm nhẹ nhàng mở cửa phòng ra thì thấy An Tử Thiên đang ngồi dưới đất dựa vào mép giường, đầu anh cúi xuống, an tĩnh mà cô đơn. Cô không đoán ra được rốt cuộc vì sao anh không vui, người mắc tự chứng quá mức nhạy cảm, Bạch Thấm vừa mới bắt đầu chấp nhận anh, rất chuyện còn chưa hiểu được. 
“Anh Tử Thiên, anh có thể nói cho em biết tại sao anh không vui có được không? Anh im lặng không nói, em lại không hiểu được anh, thấy anh như vậy em cũng rất đau lòng.” Bạch Thấm ngồi xuống cạnh anh, cầm lấy tay anh. 
An Tử Thiên nhẹ nhàng giãy tay ra nhưng lại bị Bạch Thấm dùng sức lớn hơn nắm lại. 
Anh không nhìn Bạch Thấm, chỉ cúi đầu nghiêng người đi. 
“Tử Thiên……” 
Phát hiện trong giọng nói của Bạch Thấm mang theo nức nở, anh giật mình hoảng hốt: 
“Thật xin lỗi……. Không có hẹn hò….” 
An Tử Thiên tức giận bản thân mình không thể cho Bạch Thấm một buổi hẹn hò vui vẻ lãng mạn. Bởi vì anh không vui nên không nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Thấm khi mặc quần áo mới, không nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-yeu-an-tu-thien/2792275/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.