Yêu một người mà người đó không dành tình cảm cho mình, thật là đau. Thương một người nhưng ánh mắt của người đó chưa bao giờ dừng tại ở trên người của mình, thật là đau! Yêu thương một người, giọt lệ sầu nơi đáy mắt không sao buông bỏ.
Có lẽ là thương quá nhiều, để rồi đau quá nhiều. Đau đớn đến nỗi tê tâm liệt phế. Khóa chặt trái tim, cất giấu yêu thương cùng nỗi nhớ vào trong tận đáy lòng, cố gắng bỏ qua nhau, giống như chưa từng yêu thương, nhưng tại sao nơi trái tim lại vẫn âm ỉ đau như thế? Phải chăng là định mệnh, để kiếp người lụi tàn theo năm tháng?
Hoa Diệc Khê dùng cả tấm chân tình của mình chỉ mong có thể đổi lấy ánh nhìn của Tiêu Lạc Ngọc. Nhưng đáng tiếc, tình yêu của hắn chưa bao giờ đặt trên người của y. Y đau đớn, nhưng vẫn không có cách nào thoát ra khỏi cạm bẫy của tình yêu. Cho đến cuối cùng, y vì Tiêu Lạc Ngọc mà chết. Y nguyện, nếu có kiếp sau, y sẽ lùi lại, chỉ dành cho hắn tình cảm ở mức quan tâm, không dành cho hắn tình yêu một lần nữa. Khắc cốt ghi tâm yêu một lần cũng đã đủ đau đớn. May mắn thay, ông trời đã giúp y thực hiện ý nguyện mà y ao ước.