Tiêu Lạc Ngọc và Hoa Diệc Khê hít một ngụm khí lạnh, dấu chân tựa hồ mạc danh kỳ diệu biến mất, trước một khắc còn dấu chân hai người, giây tiếp theo cũng chỉ còn lại có một.
“Ngươi không thấy thực kỳ quái sao? Bọn họ đem đường lui của chúng ta đều phá hỏng, tựa hồ thúc giục chúng ta đi tới trước.” Hoa Diệc Khê nói. Tiêu Lạc Ngọc gật đầu “Đúng vậy, theo lý thuyết ta cùng Thanh Thương cùng rơi xuống, hắn không có khả năng không đợi chúng ta.”
Lại đi vài bước, mà ngay cả dấu chân một người cũng không còn. Hai người ngừng lại, Tiêu Lạc Ngọc nói “Ngươi nói Lung Bình bọn họ có xuống dưới không?”
“Thanh Thương sao lại đi nhanh như vậy?” Hoa Diệc Khê không trả lời, hỏi ngược lại. Hết thảy đều có chút khác thường. Dựa theo tính cách Lung Bình, không có khả năng không theo kịp .
“Có lẽ phía trước sẽ có đáp án.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Đi vài bước, Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên ôm lấy Hoa Diệc Khê, phóng người lên, giống một con thằn lằn, gắt gao dán vào vách tường, chỉ thấy bên dưới đột nhiên xuất hiện hơn mười cái hốc, từ mỗi cái hốc xuất ra một trường mâu.
Không đợi hai người kịp thở ra, một đám trường mâu bắn ra, Tiêu Lạc Ngọc lập tức ôm Hoa Diệc Khê, trên không trung xoay người vài cái, tránh thoát trường mâu bắn thẳng đến, vượt qua cơ quan này.
Hai người mới vừa đứng vững tức thì có thanh âm vang lên, rồi sau đó vách tường trên đỉnh đầu trong nháy mắt hạ xuống.
Thạch bích rơi xuống tốc độ phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-lanh-quan-noan-tam/1349569/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.