“Chúng ta phải ra ngoài thế nào?” Trọng Trầm Mặc hỏi. Bảo tàng lớn như vậy, cũng phải giữ được mệnh trước, hiện tại đi ra ngoài mới là vấn đề chính.
Trừ bỏ Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê ở bên trong đã ăn chút đồ, những người khác vẫn chưa ăn cơm, tới giờ đã có chút đói khát, bất quá vẫn có thể chịu đựng được.
Tiêu Lạc Ngọc chỉ lo suy ngẫm sự tình bảo đồ, cũng không trả lời vấn đề của Trọng Trầm Mặc. Thanh Thương nói “Không bằng chúng ta tìm chung quanh xem, nếu về theo đường cũ, đường đi tạm thời không nói, nhưng mà trên đường đủ loại cơ quan khó mà chịu nổi.”
“Thanh phó Các chủ nói rất có lý, không bằng tìm một chút biết đâu có lối ra.” Sở công tử nói, cầm trên tay hai bức họa cổ.
Tử Thanh ở trong dạo qua một vòng, rồi sau đó cúi đầu suy tư, cuối cùng mới nói “Không bằng đem cái giường băng này dựng đứng lên?” Sở công tử hỏi “Chẳng lẽ lối vào phía dưới giường băng?”
Tử Thanh lắc đầu “Ta cũng không dám chắc, nhưng ta trước kia xem qua một phần bản vẽ, bên trong thiết kế cùng nơi này cơ bản giống nhau, tất cả chốt mở cơ quan đều ở chính giữa gian phòng cuối cùng này.”
Trọng Trầm Mặc nói “Vậy cứ thử một lần đi.”
Giường băng này nặng đến ngàn cân, dùng hàn băng ngàn năm ở Bắc hải sở chế, vạn năm không đổi. Có thể bảo trì thân thể không thối rữa cũng là bảo vật luyện công. Nhưng mà có hàn khí xâm thể. Muốn đẩy nó ra không chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-lanh-quan-noan-tam/1349574/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.