Qua huyệt động này, vẫn cứ là lối đi thạch bích thật dài, Tiêu Lạc Ngọc cười cười “Ngươi nói mộ này bọn họ xây lớn bao nhiêu?” Hoa Diệc Khê lắc đầu, “Tài lực nhân lực này, đủ thấy năm đó Tàng Kiếm sơn trang hưng thịnh cỡ nào.”
Hoa Diệc Khê vừa dứt lời, Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên ôm y phi thân lên, đường dưới chân bọn họ bỗng chốc biến thành đá vụn, toàn bộ rơi xuống. Sâu không thấy đáy, hồi lâu mới nghe được tiếng đất đá chạm nền đất.
Dưới chân bọn họ nát vụn, ngay cả mặt đất trước sau đều biến thành đá vụn, hai người ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Cố tình hai bên thạch bích trơn nhẵn lợi hại, Tiêu Lạc Ngọc chỉ có thể dùng nội lực bám trụ lên trên, một tay còn phải ôm Hoa Diệc Khê, treo ở không trung dùng khí lực thực lớn.
Đột nhiên Tiêu Lạc Ngọc hụt mất nội lực, hai người rơi thẳng xuống. Hoa Diệc Khê xuất ra chủy thủ vừa rồi, tùy tay ném một cái, Tiêu Lạc Ngọc dùng sức đá, chủy thủ vững vàng cắm trên thạch bích, rồi sau đó một cước dẫm lên trên, chủy thủ hơi hơi cong xuống. Bởi vì trọng lượng hai người, mà có chút biến hình. Thạch bích cũng lở ra.
Tiêu Lạc Ngọc thừa dịp thạch bích còn chưa vỡ vụn, xoay người nhảy lên, ôm Hoa Diệc Khê hướng phía trước bay đi. Hoa Diệc Khê từ trên người xuất ra một viên dược, ném trên không trung. Lúc Tiêu Lạc Ngọc kiệt lực là một cước đạp lên trên viên dược.
Hoa Diệc Khê không ngừng ném dược, Tiêu Lạc Ngọc liền nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-lanh-quan-noan-tam/1349571/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.