“Phòng giam màu trắng”. Nghe tên là hiểu, cả căn phòng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều chỉ độc một màu trắng, ngoại trừ duy nhất một người là kẻ tử tù đang dần dần cạn kiệt sức sống. Đó là Chung Viễn Thanh- Kẻ tử tù duy nhất ngồi trong phòng giam này. Có người nói, màu trắng là biểu tượng của sự thuần khiết. Nhưng, Chung Viễn Thanh rất rõ ràng, ở chỗ này, màu trắng là tượng trưng của sự trống rỗng, để khiến nó tự chứng minh, nó tự biến mình trở nên tham lam, cực kì tham lam nuốt lấy sự sống của sinh vật bị nhốt ở trong này.
Sự tồn tại của phòng giam màu trắng tồn tại trong từng câu chuyện của người dân đế quốc, nỗi kinh khủng của nó nằm ở chỗ không một ai biết nơi đó có cái gì, người hiểu về nó cũng đều vùi thân trong đó. Chung Viễn Thanh biết rõ, hắn sắp chết rồi. Việc khổ đau nhất ở trong này là bản thân hoàn toàn cảm giác được sự bất lực khi cuộc sống dần dần cạn đi, là cảm giác bản thân dần dần rơi vào vực sâu lạnh giá, cảm giác đó sẽ khiến tinh thần của người đúng trước cái chết hoàn toàn sụp đổ.
Sau khi Chung Viễn Thanh bị tiêm thuốc khiến các bộ phận trong cơ thể dần mất hết chức năng rồi được chuyển luôn vào trong này. Tại phòng giam màu trắng, hắn không biết tinh thần của mình sẽ sụp đổ lúc nào, hắn chỉ cảm nhận rõ cơ thể của hắn cứ lạnh dần rồi cứng ngắc, khi mạch máu trên cổ tay tượng trưng cho sự sống dần biến thành màu trắng toát, đó là lúc hắn chết đi. Hắn cứ thế mà chết sao?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.