“Người Chung gia không bao che khuyết điểm thì không phải là người nhà Chung gia.” …. Nhìn Chung Dương Bình ngất đi, Chung Kiệt mất hứng cùng Chung Lam không não đều luống cuống, Chung Viễn Thanh chớp mắt không ngừng: “A~ Ông hai sao ngất mất rồi, rốt cục cũng vì cao tuổi rồi, chú Văn chú còn ngây ngốc chỗ đó làm gì, còn không nhanh chóng phái người đem ông hai mang về nhà đi.” Tuy Chung Viễn Thanh nói như vậy, nhưng giọng điệu cứng nhắc không nói thậm chí còn mang theo vài phần sung sướng khi người gặp họa. Chung Lam nghe thấy Chung Viễn Thanh nói như vậy, ả bèn lập tức phát hỏa, chỉ tay vào Chung Viễn Thanh quát lớn: “Mày dám ngang nhiên khiến ông hai phát ngất, quả nhiên là thằng có mẹ mà không được dạy ….” “Tiểu Lam!” Tiếc rằng Chung Kiệt vẫn chậm một bước. “Chát!” Chung Viễn Thanh hơi kinh ngạc nhìn Chung Minh mặt âm trầm không hề do dự tát một cú vang dội vào mặt Chung Lam. “Chú dám đánh cháu?” Chung Lam bụm mặt, nhìn người thiếu niên Chung Viễn Thanh thấp hơn ả nửa đầu đang lộ vẻ không thể tin được, ả không cam lòng, phải biết rằng Chung Lam vốn là người cao ngạo, chỉ bằng với việc ả là nữ giới hi hữu kèm với cả khuôn mặt đẹp đẽ này, bất luận ở đâu cũng là đối tượng cho đàn ông theo đuổi. Thế nhưng ả không nghĩ đến, ở chỗ này đến cả thân phận của ả một chút cũng không có. Thực ra Chung Minh sau khi đánh xong Chung Lam đã thấy hơi hối hận, ông hiểu rõ thân phận của mình, nếu việc ông đánh Chung Lam bị nói ra thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến địa vị của ông, nhưng khi ông nhớ đến mấy lời mắng của Chung Lam với con trai của ông, Chung Minh ngay tức khắc bình tĩnh lại. Đó là đứa con trai bảo bối trong lòng ông, ở đâu ra cái loại phụ nữ điên dám chửi con ông? Quả thực là không muốn sống rồi! Vì thế Chung Minh bèn biến thành sư tử đực xù lông bảo vệ con! Mà khi Chung Viễn Thanh đứng phía sau hết kinh ngạc, bỗng không biết nghĩ đến cái gì, hắn nhíu mày lại, sau đó lấy ra một cái khăn tay trắng toát, đưa đến trước mặt Chung Minh. Chung Minh: “?” “Mặt cô ta nhiều phấn lắm, nhỡ đó toàn là đồ hóa học thấp kém, cha đụng phải bẩn tay cha mất, hại đến sức khỏe của cha đó, cha là gia chủ của Chung gia, nhất định không được xem nhẹ.” Nói xong, Chung Viễn Thanh cầm lấy tay Chung Minh, cúi thấp đầu cẩn thận lau sạch tay ông. Lau xong xuôi, hắn mới đưa khăn cho Chung Văn: “Chú Văn nhất định phải xử lí sạch sẽ nhé, ngàn vạn lần chú ý không được để nhiễm bẩn lần nữa đâu.” Vừa thấp kém, vừa bẩn tay, tổn hại sức khỏe, cuối cùng còn là nhiễm bẩn. Chung Lam lớn như thế này nhưng vẫn là lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ như vậy, mặt không khỏi trắng bệch. “Tiểu Lam à.” Chung Kiệt sợ Chung Lam tức đến hôn mê hoặc sẽ lại làm trò gì ngốc nghếch nữa, gã chạy nhanh đến giữ tay Chung Lam, cúi người trước Chung Minh nói: “Chú Chung, lần này do bọn cháu lỗ mãng trước, nhưng mà xin chú hãy tin tưởng bọn cháu thật tâm muốn trở về Chung gia, hy vọng chú có thể suy nghĩ lại, cáo từ.” Nói xong, Chung Kiệt cũng bất chấp vấn đề lễ nghĩa, kéo Chung Lam cùng Chung Dương Bình còn đang ngất vội vàng rời khỏi. Đến tận lúc ba người kia bỏ đi, Chung Minh mới bắt đầu chậm rì rì lo lắng con trai nhà mình cứ cư xử với chú hai như vậy, hơn nữa ông lo với tính cách nhỏ mọn của chú hai, nhỡ may chú hai nói lung tung gì đó ra bên ngoài, sau này liệu có ảnh hưởng đến thanh danh của con trai hay không. Nhưng mà con trai mình như này, rõ ràng là bọn họ là người gây sự trước, nếu không con trai từ bé đã hiểu chuyện sẽ không tức giận thế này, huống hồ trong Chung gia hãy còn có ông, không thể bảo vệ con trai mình thì còn đáng mặt làm cha sao? Chung Minh ngẫm nghĩ, trong lòng quyết định càng phải bao che cho đến cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]