Chương trước
Chương sau
Thạch Lan vạn lần không nghĩ tới Chung Viễn Thanh cư nhiên đáp lại như vậy nên nhất thời bị nghẹn không biết mở miệng thế nào.
“Thạch Lan!” Tần Phi Tương kéo bạn mình về, y đã sớm quen lặng lẽ quan sát người trước mặt này rồi, hễ là thứ hắn ghét bỏ thì y sẽ vì hắn loại bỏ trước tiên, cho tới tận giờ y cũng không có hy vọng xa vời có thể có được gì từ Chung Viễn Thanh.
Kiếp trước, y chỉ có thể bất lực nhìn hắn ôm hận mà chết, hiện giờ có thể gặp lại thì Tần Phi Tương đã rất mãn nguyện.
Nghĩ đến đây, Tần Phi Tương không nhịn được mà chăm chú nhìn Chung Viễn Thanh: “Cậu không sao chứ?”
Giọng nói ấm áp kia, vẻ mặt chuyên chú kia khiến Thạch Lan không khỏi muốn chọc đui mắt chó của mình.

Chung Viễn luôn cảm thấy không đúng lắm, nhưng nghe thấy giọng điệu mang đầy tình cảm nồng đượm của Tần Phi Tương, dẫu y đã cố che dấu thì càng khiến Chung Viễn Thanh ẩn ẩn cảm thấy gì đó.
Chung Viễn Thanh ngước mắt lên cũng nhìn thẳng người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Cái mặt nghiêm nghị kia dần dần ửng đỏ dưới cái nhìn chăm chú của hắn, đó là ngượng ngùng á?
Còn ánh mắt kia nữa!!! Trong đôi mắt thâm thúy còn cư nhiên mang theo tia mong đợi nào đó, nó cực kì giống với ánh mắt của cún con mong muốn chủ nhân khen ngợi.
Chung Viễn Thanh nghĩ đến đây không khỏi hình dung thấy hai lỗ tai mọc trên đầu Tần Phi Tương, cả cái đuôi lông xù đang vẫy phía sau…
Chung Viễn Thanh nghĩ hắn gặp ảo giác rồi.
Cơ mà!
“Phụt!” Chỉ cần nghĩ đến người kia kiếp trước trên chiến trường như sát thần giáng lâm, thế mà trong ảo giác của hắn lại có hình tượng như thế, Chung Viễn Thanh không khống chế được mà cười ra tiếng.
Hắn vốn là người bị khối người chủ ý, nay thì bị nhìn trắng trợn luôn.
Chung Viễn Thanh:…….
“Cậu cười gì?” Thạch Lan rõ ràng không thích Chung Viễn Thanh, thở phì phì hỏi.
“Tôi cười cái gì?” Chung Viễn Thanh nghe thấy lời nói của Thạch Lan, sau đó hắn bỗng muốn trêu đùa, hắn nhe răng cười gian hoạt, đến gần nhìn thẳng vào Thạch Lan, nhăn mày nói: “Tôi cười cái gì, cậu muốn biết sao?”
Mọi người đều biết Chung Viễn Thanh có một đôi mắt hẹp dài rất đẹp, dẫu Thạch Lan không thích Chung Viễn Thanh thế nào, nhưng đối diện với khuôn mặt cực kì tinh xảo đang gần kề mình thì hắn cũng không kìm được mà tim đập thình thịch.
“Tôi, ai, ai thèm biết!” Biết rõ đây hành động cố ý của Chung Viễn Thanh khiến cho Tần Phi Tương không ngừng dùng mắt phóng dao về hắn, Thạch Lan quả thực khóc không ra nước mắt.
Ngay lúc Tần Phi Tương đang ăn dấm chua, thì Chung Viễn Thanh thay đổi sắc mặt, cười tươi nhìn y, sau đó gật đầu với Tần Phi Tương: “Tôi không sao, cám ơn.”
Tần Phi Tương đần độn nhìn dáng cười trước kia Chung Viễn Thanh chưa bao giờ biểu lộ với y, ánh mắt trầm xuống, con ngươi co rút lại, tuy vẫn mặt than, nhưng Thạch Lan đứng cạnh vừa lúc nhìn thấy bàn tay đang thầm nắm chặt cùng vẻ mặt cứng ngắc kia thì hắn biết thằng bạn tốt của mình đang khẩn trương !
Mà Chung Viễn Thanh đương nhiên không biết trong lòng Tần Phi Tương đang trời long đất lở, thản nhiên nói xong câu đó rồi cùng Lance rời khỏi đại sảnh.
====
╮(︶︿︶)╭ Này thì sát thần!!! Bị nhìn chằm chằm cũng thành cún con mà thôi ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.