Truyện Trăng Lạnh Trường Bình là một câu truyện thuộc thể loại ngôn tình cổ đại lịch sử giả tưởng lấy bối cảnh giữa xuân tháng hai, thành nam Hàm Đan, bờ bắc sông Kỳ. Truyện nói về loạn thế, bảy nước tranh chấp việc giết người tranh đất diễn ra bình thường như tới bữa ăn cơm tới giờ đi ngủ. Rồi giữa thời loạn thế ấy, họ gặp nhau, trong trái tim từ đâu như là của nhau, hạnh phúc có, đâu khổ có, tình yêu như một chiếc lá tươi xanh trên cành, nhưng có lúc sẽ rụng rơi trong tức khắc.
Mặt trời lặn trên bến đò, khói lượn lờ trên khu chợ đã tan. Mặc dù xuân ấm đã sang chim yến đã tới lỗ ái, nhưng khi trời gần tối cộng với từng cơn gió bắc thổi qua trên bến đò, lại lập tức khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.Một ngày, truyện cứ như vậy chợt lạnh chợt ấm, khách nhân dù nôn nóng vội vàng, đều thà rằng lên đường chậm một chút, trước tiên phải tìm một nơi đặt chân sưởi ấm.
Sát bên bến đò, vừa hay có một khách điếm nhỏ đơn sơ. Nhìn sắc trời đã nhập nhoạng, chưởng quỹ thắp đèn lồng treo lên cửa, trên tấm biển nương theo cạnh cửa có khắc bốn chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo, mặt trên sơn màu đỏ thắm: Hồng nê tiểu sạn. Bên trong điếm chỉ đặt một cái bàn con ở chính giữa, trên bàn bày mấy bình trà và vài cái chén. Chừng mười một khách nhân, cả nam lẫn nữ đang ngồi trên chiếu vây quanh bàn nói chuyện trời đất, có vẻ vô cùng náo nhiệt. Bên ngoài có người vén rèm tiến vào, đó là chàng một thiếu niên độ mười bảy mười tám tuổi, hai mắt hẹp dài, mặt khoan, mũi rộng.
Nàng là tuổi của nàng không lớn bao nhiêu, chẳng qua chỉ là một thiếu nữ sắp sửa cập kê. Nàng đến, như một trận tuyết nhẹ, nhiễu loạn nhập vào lòng người; nàng đi, như một cơn gió mát, thổi qua một hồ xuân thủy.Liệu gặp nhau như cơn gió như vậy họ có tìm được nhau hay không và tình yêu họ sẽ như thế nào giữa thời chiến tranh loạn lạc , hãy cùng đọc truyện để theo dõi nhé.