Lữ Doanh không khỏi kinh hãi, tuy nói ba người này bắt nàng, muốn bán nàng vào Nhã Tú phường, sự việc vỡ lở lại đục thủng thuyền để hại hai người; nhưng nàng sinh tính tình lương thiện, luôn cho rằng thế gian nhân tâm hướng thiện, sai mà biết sửa nên được tha thứ. Thế nhưng, Nguyệt Tịch trong lúc đứng đây cười nói lại lấy đi ba mạng người, không lưu một đường sống. Trong lòng nàng không khỏi nghĩ Nguyệt Tịch còn đáng sợ hơn Công Dã Thường nhiều.
Nguyệt Tịch đưa tay cởi dây trói trên người Lữ Doanh, nhẹ nhàng vung lên ném sợi dây đi. Nàng nói: “Cô trách ta giết bọn họ sao?”
“Mạng người do trời, cô…” Lời Lữ Doanh vừa thốt ra, lại thấy Nguyệt Tịch cười cười nhìn mình, chỉ sợ lời nói không hợp sẽ bị nàng ra tay hạ sát, trong lòng sợ hãi, lập tức nuốt những lời tiếp theo xuống dưới. Nhưng nàng lại không tự chủ được mà gật đầu. Nguyệt Tịch thấy nàng khẩu thị tâm phi*, chỉ lơ đễnh cười cười. (*khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường bụng nghĩ một nẻo)
Lữ Doanh thấy dưới khoang thuyền thế nước cuồn cuộn, đáy thuyền bị thủng một lỗ lớn dài một thước rộng ba tấc, nước tràn ngược vào trong cơ hồ chỉ trong một giây nữa sẽ xông lên mặt thuyền. Nàng vội la lên: “Cô nương, thuyền sắp chìm rồi, cô biết bơi chứ?”
Nguyệt Tịch lắc đầu, Lữ Doanh sốt ruột nói: “Vậy cô phải làm sao bây giờ? Vạn nhất xảy ra chuyện…”
“Cô không sợ sao?” Nguyệt Tịch cười nói.
“Tôi dựa vào dòng Biện thủy này đánh cá mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-lanh-truong-binh/2318483/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.