Nàng lại cắn cắn môi, quay đầu nhìn sang nơi khác. Nàng trầm mặc không nói, trong ngõ sâu gió xuân nhất thời thổi qua lạnh buốt.
“Hắn và ta đều là lão hồ ly, nhưng chẳng phải đều bị tiểu cô nương này lừa…” Triệu Tử Phục cười nhạt nói.
“Ta lừa các ngươi khi nào?” Nàng khẽ cười một tiếng.
“Cô giả vờ bị thương, dụ ta xuất thủ cứu giúp, nhưng thật ra vì cô không muốn giao thủ với môn khách của hắn; nếu cô đã không muốn động thủ với môn khách của hắn, hiển nhiên cũng không giết phu nhân của hắn, nhưng vì sao cô lại giấu diếm giúp hung thủ.”
“Ta che giấu hung thủ khi nào? Không phải ta đã nói tướng mạo tên hung thủ cho hắn biết sao?”
“Nhưng cô thật sự không bắt được hung thủ à?”
“Làm thế nào ngươi biết ta bắt được hắn không?” Nàng nghiêng đầu, cười nhìn Triệu Tử Phục, “Lẽ nào ngươi là con giun trong bụng ta?”
Triệu Tử Phục hít nhẹ một hơi, cười nói: “Ta không phải con giun, ta chẳng qua chỉ là một lão hồ ly…”
“Nhưng hắn gọi ngươi là Triệu tướng quân…”
“Tín Lăng quân coi trọng quá thôi, tại hạ bất quá là lang quan trước điện Triệu vương.”
“Lão hồ ly, ngươi tới đây…” Nàng cười duyên ôm lấy cổ hắn, ý bảo hắn cúi đầu. Tóc đen lướt nhẹ qua cổ hắn khiến tai hắn hơi ngứa, trong tim khẽ động. Chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói: “Ta…”
Triệu Tử Phục đang định ngưng thần lắng nghe, chợt thấy hai tay nàng đặt trên vai hắn đột nhiên vỗ một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-lanh-truong-binh/2318480/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.