Tra công đi công tác ở Thượng Hải, hiện lên trong đầu là những chuyện ngu ngốc hắn từng làm ở đây, từng việc từng việc một, cực kỳ nhiều. Tức giận đến mức tra công phải bò dậy uống một viên thuốc ngủ, sau đó lại nằm đơ trên giường như ván quan tài, bởi vì tâm trạng quá nặng nề, thậm chí cả cơ thể cũng không mấy phập phồng. Đau khổ lắm mới hơi hơi buồn ngủ, điện thoại di động kêu rè rè.
Tức chết mà! Tra công vô cùng tức tối ngồi dậy, vô cùng tức tối nghe điện thoại, “Cái gì!” Người bên kia đầu dây dường như sợ hết hồn, yên lặng vài giây mới nói, “Chuyện là… anh là… Lâm Giang Tuyết tiên sinh… ừm… ông xã hả? Tôi là chủ quán bar. Anh ấy uống say, chúng tôi không phải chỗ mở cửa suốt đêm, sắp đóng cửa rồi. Anh xem có muốn tới đón anh ấy không? Một mình không an toàn mà đúng không, dù sao cũng là người… có chồng rồi.”
Lâm Giang Tuyết… Lần gần nhất nghe thấy cái tên này đã là năm năm trước. Tra công đưa di động kề sát lỗ tai ra trước nhìn, thấy trên màn hình hiển thị là: Ti hồng phấn. Tra công thoáng hoảng hốt, hỏi lại, “Địa chỉ chỗ mấy người là gì?” Ông chủ cẩn thận chính xác báo địa chỉ cho tra công, chỉ sợ hắn không tìm được chỗ. Tra công tính toán khoảng cách một chút, nếu lái xe đi khoảng một tiếng sẽ tới nơi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.