Tra công nghe tiếng động liền cảnh giác tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn, thấy Lâm Giang Tuyết mờ mịt ngồi dưới đất nhìn hắn, phản ứng đầu tiên chính là cười nhạo, “Ha ha ha ha, em lớn như vậy rồi mà còn té xuống giường! Ha ha ha ha!”
Ánh mắt Lâm Giang Tuyết quái lạ, “…”
Tra công cười cười, hơi nhướng mày, đột nhiên nhận ra có gì không đúng, vụt phát ngậm miệng.
Im lặng.
Im lặng khiến người ta nghẹt thở.
Tra công trùm kín chăn, từ trong chăn lộ ra một tra công từ từ rưng rưng.
Lâm Giang Tuyết chần chừ mở miệng, “Hình như tôi nhìn thấy…”
Tra công, “Em không nhìn thấy gì hết!”
Lâm Giang Tuyết, “Có phải anh…?”
Tra công, “Tôi không có!”
Phần lớn thời gian Lâm Giang Tuyết không thể hiểu nổi thế giới của tra công, nói thẳng nghi ngờ của mình, “Anh dùng cách mặc thêm quần áo để che giấu sự thực mình phát tướng hả? Tại sao, không nóng ư?”
Tra công vỡ nứt ra rồi.
Lâm Giang Tuyết dụi dụi đôi mắt khóc sưng húp, “Anh cởi ra đi. Hình như tôi đã thấy rồi… Khi đó mặt anh vừa to vừa tròn. Đừng mặc, nóng quá sẽ nổi sảy.”
Tra công hét lên, “Em đã sớm biết tôi phát tướng???”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Tra công vừa nghĩ từ đó tới giờ mình lần lượt nhịn đói chịu khổ chịu tội đều là giấu đầu hở đuôi, toàn làm điều thừa, trong lòng Lâm Giang Tuyết chẳng biết đã cười nhạo hắn thế nào, vọt vào WC nói, “Tôi phải tắm!!! Tôi thúi muốn chết!”
Tiếng nước rơi tí tách, Lâm Giang Tuyết xoa xoa thái dương, theo hồi ức tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-ham-muon-ti/1605535/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.