Người anh yêu nhất là Thẩm Mộ, nhưng anh lại chưa bao giờ tin tưởng hắn – trái lại, người anh tin nhất là Triệu Cẩm Chi. Thực ra thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, đối với quân cờ đã mất đi giá trị, thái độ của Thẩm Mộ xưa nay vẫn thế. Chỉ là anh không ngờ mình cũng có một ngày, không ngờ rằng trong mắt hắn, anh cũng chỉ là một quân cờ thôi. Hắn mượn tay anh để giết người chú ruột của mình hòng chiếm đoạt tài sản, sau tất cả tình yêu bao năm anh dành cho hắn, đổi lại là hắn chơi anh một vố, đưa anh vào vòng lao lý không chút thương tiếc.
Anh thực sự đã chết trong cơn mưa tầm tã ấy rồi, là ông trời ban cho anh một cơ hội nữa, cho anh trở về mười năm trước, cho anh được sống thêm một lần. Đường Kiều mới nhận ra – mình đúng là một thằng ngu hết phần thiên hạ – vì một người chưa từng yêu mình mà vứt bỏ tất thảy lý tưởng, đạo đức, thậm chí là cả lòng tự trọng, để rồi kết cục là một mình chết thảm dưới bánh xe.
Kiếp này sống lại, anh phải sống một cuộc đời đường hoàng, theo đuổi một tình yêu chân chính, tìm cho mình một người đàn ông xứng đáng, tránh xa thị phi và những con người bạc tình vô nghĩa…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.