Đào Phi gượng cười: “Sao tự dưng em lại hỏi thế?”
Không đợi anh nói gì, chủ quán lại hùng hổ gào vào mặt cô: “Tôi bảo cô làm cái gì! Không mau quét cho sạch sẽ vào, còn đứng đấy buôn chuyện nữa chắc!”
Anh nắm lấy tay cô: “Chúng ta cần nói chuyện.” Rồi kéo cô đi thẳng ra ngoài.
Đào Phi không hiểu anh định làm gì, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của anh thì thôi không giãy dụa nữa mà ngoan ngoãn bước lên xe.
Anh dẫn cô đến một quán cafe. Không khí trong quán rất yên lặng, khách đến cũng ít, rất thích hợp để bàn chuyện riêng tư.
Uống hết một tách cafe đặc, cuối cùng anh cũng thấy bớt hồi hộp đi một chút: “Cô, cô đã từng nghĩ đến chuyện tái giá chưa?”
“Hả?” Tay cô nắm chặt lấy cái tách, cười khổ: “Không, không đâu.”
“Vạn nhất cô gặp được người thích hợp thì sao?”
Cô lắc đầu: “Từ khi cô sinh Duy Thần ra, cô đã mất đi năng lực làm vợ người ta rồi.”
“Thế thì tốt.”
“Đường Kiều?” Cô thấy lạ, hỏi: “Là sao, em định giới thiệu cô cho ai à?”
Anh hít một hơi, lấy hết dũng khí nói:
“Cô, cô sẽ cưới em chứ?”
Tay cô run bắn, vài giọt cafe bị hắt lên mặt bàn trắng tinh, lan dần ra mép bàn: “… Đường Kiều, em đang đùa cô phải không?”
“Cô đừng hiểu nhầm, em cầu hôn cô không phải vì thích cô – ít nhất không phải là kiểu yêu đương nam nữ ấy.” Anh bình tĩnh đáp: “Chúng ta đã quen nhau lâu như thế, không biết cô đã nhận ra em là gay chưa?”
Cô không ngạc nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-chi-tu/1605284/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.