Trong nháy mắt ấy, Đường Kiều tưởng như mình đã rơi vào một giấc mộng mãi mãi không thể tỉnh lại.
Anh giật mình mở mắt, nhận ra mình đang nằm úp sấp trên cái bàn đầy sách vở, ở chỗ trống duy nhất trên bàn đặt một tờ giấy, trên đó ghi chi chít tên một người – Thẩm Mộ.
Đường Kiều nhìn chằm chằm hai chữ này – anh có thể đảm bảo đó là nét chữ của mình, nhưng lại không quá giống kiểu viết bây giờ của anh, mà trông trẻ con hơn rất nhiều. Cây bút gần đó vẫn chưa được đóng nắp lại, hẳn là chủ nhân của nó vừa viết vừa ngủ quên.
Anh nhìn nó đến thất thần, mãi đến khi có một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai mình: “Đường Kiều.”
Người nọ mặc một bộ váy liền trắng thuần, tóc đen dài đến eo, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo. Anh biết người nọ – nhưng trong trí nhớ cuối cùng của anh, cô không còn xinh đẹp như bây giờ, mà là tái nhợt tiều tụy, hèn mọn quỳ dưới chân anh cầu xin mạng sống.
Anh đã chết rồi sao? Không thì sao có thể nhìn thấy Đào Phi đã chết từ mười năm trước?
“Em Đường Kiều,” Cô nâng cao giọng, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa sự quan tâm: “Nói cho cô biết, cô vừa nói cái gì?”
Đường Kiều không trả lời. Ánh mắt anh lướt qua bảng đen phía sau cô – trên đó có vài câu tiếng Anh không thể đơn giản hơn, chữ viết tròn trịa rất đẹp. Anh lại nhìn quanh một vòng, nhận ra mình đang…. ở phòng học? Quanh anh có khoảng ba mươi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-cong-chi-tu/175434/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.