Diệc trưởng lão nhìn thiếu niên khoảng mười tám, mười chín vận một bộ áo bào màu xanh giản dị đã có chút cũ kĩ, gương mặt có một chút gọi là tuấn tú đã bị che khuất bởi mái tóc có chút rối bời đang trở nên nhăn nhó, những giọt mồ hôi từ cơ thể thiếu niên không ngừng tuôn chảy đang ngồi xếp bằng ở những đám thảo dược xanh tốt mơn mởn, những cơn gió nhẹ thổi qua những giọt mồ hôi làm thấm đẫm thân thể thiếu niên liền bị cuốn theo mà tuôn rơi thiếu niên không ngừng thở ra hít vào hắn làm động tác này không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
“Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ” trôi qua, đôi mắt đã nhắm lại rất lâu của thiếu niên cũng đã mở ra sự thất vọng đã hiện rõ trên đôi mắt của thiếu niên “ta không thể nào bước vào con đường tu nguyên sao” thiếu niên thều thào thành tiếng rồi đứng dậy đi ra khỏi mảnh thảo dược nhưng bước chân của thiếu niên liền khựng lại khi thấy Diệc trưởng lão nhưng rồi hắn chỉ gật đầu rồi lặng lẽ đi thẳng vào cánh rừng nhỏ phía sau Dược Viên. Mời các bạn cùng theo dõi những chuyển biến tiếp theo của truyện.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.