Tình yêu đến thật tự nhiên, nhưng lại đau như dao cứa vậy. Yêu, sẽ có lúc vui, cũng sẽ có lúc buồn, đó là những dòng cảm xúc không thể nào thay đổi được. Yêu, con người ta say trong men tình, càng say lại càng mong mỏi, rơi vào nỗi đê mê, rơi vào đại não, vào trái tim, vào hồi ức. Tình yêu luôn là như vậy, có sức mạnh bất diệt.
Yêu, có gì mà không dám? Chỉ cần mỗi ngày được ở cạnh người, dõi theo người, thấy người nở nụ cười hạnh phúc, như vậy cũng đã đủ mãn nguyện rồi! Y yêu một người, người đó tựa như một vì sao sáng trên bầu trời, sẽ khiến cho y bất giác mỉm cười, sẽ khiến cho y chìm trong sương mù dày đặc. Người đó, từng bước lại từng bước đến gần bên y, giống như là định mệnh, khiến y không cách nào ngừng khỏi nhung nhớ.
Yêu người đó, nhớ người đó, thương người đó, tất cả dường như đã thấm sâu vào tim gan. Y muốn dựa vào lồng ngực của người đó, cảm nhận hơi ấm mà cái ôm mang lại. Y muốn trao cho người đó cả cuộc đời của y. Y mong muốn người đó được hạnh phúc. Y muốn trong mắt người đó, y là một sự hiện diện tốt đẹp nhất. Chẳng biết từ khi nào, hình ảnh người ấy đã chẳng thể nào xóa nhòa.