Edit: Dạ Lãnh
“Tới rồi.”
“Ừ.” Trong tầm mắt Thích Thiếu Thương xuất hiện một mái nhà tranh nho nhỏ, “Ngươi ở chỗ này sao?”
“Đúng vậy.” Giọng nói của Cố Tích Triều mang theo vài phần ai oán, “Ta chỉ là một tiểu tử nghèo, đã tỉnh mộng rồi, phải trở lại chỗ này thôi.”
Thích Thiếu Thương không biết trả lời như thế nào, chỉ lầm bầm hai tiếng, đi theo Cố Tích Triều vào phòng. Thế nhưng, cảnh tượng trong phòng làm hắn phải ho một tiếng, “Ngươi xây mộ của Vãn Tình cô nương ngay trong nhà sao?”
“Đúng vậy,thế nào, không thể làm như vậy sao?”
“Cũng không phải.” Chỉ là, chưa người nào làm như vậy cả, nhưng mà, Cố Tích Triều quả thật vốn là người có thể làm như vậy.
“Xin lỗi, nơi này của ta ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, ngươi cứ ngồi trên giường đi.” Cố Tích Triều chỉ chỉ vào đống cỏ duy nhất trong phòng mang hình dáng gần giống chiếc giường, sau đó, rót hai chung trà.
Thích Thiếu Thương nhìn chung quanh căn nhà nhỏ một chút, thật sự có thể dùng bốn bức vách nhà tù mà hình dung, nơi tổn hao tâm tư nhất chính là ngôi mộ của Vãn Tình, được xây rất tỉ mỉ, đá cũng là loại đá thượng phẩm. Trước mộ dựng một tấm bia cũng bằng đá, trên tấm bia có khắc những nét chữ của Cố Tích Triều khắc, thanh tú, tuấn dật, tựa như phong thái của y, nước sơn được quét tỉ mỉ, ẩn chứa vô vàng tình cảm ôn nhu. Chắc là y đã dốc hết tiền của vào việc xây mộ cho Vãn Tình, mới nghĩ tới đó, trong phòng lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-han-thien/132905/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.