Edit: Dạ Lãnh
Rất nhanh, bọn họ đã trở lại kinh thành, cửa hàng cũng đóng cửa rồi, trên đường cũng vắng người qua lại. Nhưng Thích Thiếu Thương ngay lập tức đi tìm được một y quán. Nhẹ nhàng buông Cố Tích Triều xuống, duỗi một tay ra, lịch sự gõ cửa.
“Đại phu, mở cửa đi, ta có việc cầu kiến.” Thấy bên trong không có tiếng trả lời, Thích Thiếu Thương cảm thấy hơi lo lắng. Hắn biết, hôm nay vô luận thế nào cũng phải gặp đại phu, nếu qua hôm nay, Cố Tích Triều nhất định sẽ không đi theo mình nữa, mà bản thân cũng không biết có thể gặp lại y hay không. Nghĩ vậy, hắn dồn sức gõ cửa mạnh hơn.
Bên trong cuối cùng cũng có hồi đáp, cánh cửa bị nhấc ra một mảnh.
“Đã trễ lắm rồi, chuyện gì vậy hả?” Một vị trưởng giả đi ra, đó chính là đại phu, thấy Thích Thiếu Thương thì lập tức vồn vã hẳn lên, “Ồ, thì ra là Thích bộ đầu! Mời ngài vào.”
Cánh cửa được gỡ thêm hai mảnh nữa, đại phu nhìn rõ có hai người, liền cảm thấy nghi hoặc, một tay của Thích Thiếu Thương vẫn còn ôm lấy thắt lưng người còn lại, người đó bên ngoài khoác sa y màu tím, bên trong hẳn là vốn là gấm vóc thượng hạng nhất, nhìn không ra là nam hay là nữ, nhưng chân lại không mang hài. Đại phu vừa nhìn nhìn mặt y, một gương mặt tuyệt mỹ, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn hiện trong mái tóc xoăn mềm mại, vốn là kiểu tóc của nam tử, nhưng nhìn lại thì có vẻ dài hơn nhiều. Đại phu càng thêm nghi hoặc, ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-han-thien/132906/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.