Chớp mắt đã lập xuân, không bao lâu nữa sẽ đến Tết, mọi nhà cũng bắt đầu thu xếp nhà cửa chuẩn bị lễ mừng năm mới. Hôm nay Thích Thiếu Thương kết thúc công việc ở Lục Phiến Môn, đang đi dạo quanh chợ, trên đường nhìn thấy một cây đàn, thân đàn làm bằng gỗ mun, phần đuôi gắn dây tua màu xanh, cây đàn phối hợp màu sắc như vậy, vừa liếc mắt một cái đã khiến hắn bước nhanh tới, người bán hàng rong thấy Thích Thiếu Thương vừa ý cây đàn này như vậy, dự định hét giá cao, không ngờ hắn một từ cũng không thèm nói, móc một thỏi bạc lớn ném xuống bàn, khiến người bán hàng rong trên mặt mừng như nở hoa.
Trên con đường đêm, Thích Thiếu Thương sử dụng khinh công, rất nhanh đã tới được ngoại ô, vào căn nhà nhỏ của Cố Tích Triều, nơi này đã được tu chỉnh mới hoàn toàn, tường xây bằng gạch, mái nhà lợp ngói, để phòng mưa dột, trên ngói cẩn thận phủ một lớp vải dầu. Trong nhà vừa mới xây một bếp lò mới, tạm thời vẫn chưa nổi lửa, bàn ghế, giường chiếu cũng dùng gỗ lim có vân gỗ vàng óng đóng thành, pha chút màu nâu đỏ, phản chiếu ánh sáng yếu ớt, trên bàn là một bộ trà cụ tử sa thượng đẳng, hai ngày trước Lục Phiến Môn phát bổng lộc một năm, hắn liền mua bộ trà cụ này về. Nhớ tới Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương vẫn có chút bất đắc dĩ, một tháng trước mình cứu Cố Tích Triều, cũng đưa y quán trị thương, không ngờ y lại không từ mà biệt, bỏ ra gần một tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-han-thien/132909/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.