Thiên hạ này của ta (Tà Lão Ma) được tạo nên thành Tam Thiên. Thiên của ta có Nhất trọng thiên của Nhân Loại. Nhị Trọng Thiên của Yêu Vật. Tam Trọng Thiên, ta dành cho Ma. Để phân chia cả ba Tam Thiên được cân đối, ta tạo ra những mãng mù sa mạc, hoang mạc ngăn cách Nhất và Nhị trọng thiên, sa mạc này ta đặt tên nó là Tử Cấm Kỳ Hải. Tiếp đến, ta nặn ra những dãy Trường Sơn, Hào Lĩnh trùng trùng điệp điệp cao ngút ngàn để phân chia Nhị và Tam trọng thiên, lấy tên là Phân Mạch Hoàng Sơn. Sau đó, ta đào từng lớp lớp trung tâm của Tam và Nhất trọng thiên hình thành một con sông lớn, xa ngút ngàn, đứng đầu này mà chẳng thấy đầu kia, ta gọi nó là Vô Tận Hoàng Hà. Cuối cùng, trong mỗi từng trọng thiên, ta phân ra làm những giới lớn nhỏ khác nhau.
Sau hơn mấy nghìn năm kể từ lúc ta tạo ra thế giới này: Nhân Yêu Ma – đã không còn bình yên như trước nữa, chúng thông đồng bán đứng lẫn nhau tạo ra những làn sóng chiến tranh. Tuy nhiên, khi tạo lập thế giới này ta đã bỏ quên mất việc gia cố không gian của cả Tam trọng thiên. Dẫn đến việc cứ mỗi một ngàn năm thì cả tam trọng thiên sẽ xuất hiện những lỗ hổng không gian, xuyên thông với cả Tam Trọng Thiên. Đem quân chinh chiến khắp nơi, tổn thất nặng nề nhất chính là Nhất Trọng Thiên của nhân loại. Không chỉ tổn thất về sực người sức của mà Nhất trọng thiên còn từng bị Yêu Ma hai nhà độc chiếm.
Thế nhưng, cười chưa được lâu thì Yêu Ma đã phải bị đánh cho tan tác hoa lá bởi chính sự xuất hiện của một kỳ tài nhân loại. Buộc chúng phải di dời trốn chui trốn nhũi, bó buộc ở những thâm sơn cùng cốc. Nhận thấy việc này, vị đại năng của nhân loại kia ngay lập tức nghĩ ra một ý rằng: sẽ không truy cùng giết tận Yêu Ma mà vẫn cứ để chúng sinh tồn phát triển. Lợi dụng việc đó để các thế hệ sau có cái mà rèn luyện thực chiến, thử thách bản thân, trau dồi ma luyện bản tâm.