Tác gIả: Tà Lão Ma**
Lão nhân nhẹ nhàng vẫy tay một cái, mọi thứ từ bàn bát đĩa đũa đều theo sương mù biến mất, bỗng nhiên lão lấy ra cây trượng gỗ trong rất bình thường.
“Cốc!”
“Cốc!”
.
.
.
Ngay khi lão gõ liền mấy tiếng xuống đất, không gian trời đất như dịch chuyển, làm Đoạn Tam hoảng hồn ngã bật ngữa ra phía sau.
Lúc hắn đứng lên thì đã thấy mình xuất hiện ở một nơi khác, không còn là hắc đàm lúc trước nữa mà là một cây cổ thụ rất lớn trước mặt, bên cạnh có ngôi miếu cổ vô cùng và trông tương đối nhỏ.
Thoáng nhìn ra phía sau, Đoạn Tam giật mình, vì cái hắc đàm mới đó ít lâu hắn vừa giết con Cổ Ngạc nay lại xuất hiện, từ vị trí này hắn đã có thể nhìn thấy mãnh đất đó.
Kì quái là lúc trước hắn chỉ thấy bốn phía hắc đàm toàn bộ là sương mù giờ sao lại….
Giường như không quá để ý tới Đoạn Tam, Lão nhân lưng tựa gốc cây ung dung trả lời:
“Tên ta a? tên gì ta không nhớ rõ lắm, ở nơi này cũng lâu quá rồi đi….mặc ngươi xưng hô, gọi là nhận vật phụ bản cũng được nhưng mà gọi “Hư” thì sẽ thích hơn”
Hư? Đoạn Tam giường như chưa từng nghe thấy cái danh tự nào dị như vậy, nhưng hắn cũng không mấy để ý lắm, rất tôn kính ngươi trước mặt nói:
“Hóa ra là Hư lão huynh, hạnh ngộ, hạnh ngô a….mạn phép hỏi lão huynh rằng nơi này là địa phương tại Đại Việt Giới?”
“Lão huynh? Cũng quá thân mật đi, ngươi cứ gọi ta là Hư là được.”
Hư nhấc định ngồi xuống, cổ thụ liền xuất hiện hàng loạt các râu ria thòng xuống đan thành một cái bồ phản, ổn định xong lão mới nói tiếp:
“Đại Việt Giới? cái xó xỉnh nào… ta không biết, tuy nhiên địa phương này thì cũng có chút ít hiểu biết đôi điều…”
Hư hơi cười cười rồi nói tiếp:
“Ta cũng như ngươi, trước đây đều bị lừa vào nơi này. Có thể nói đã từng là huyết chủ của hệ thống Đô Thiên Huyết Giới này. Mà ngươi thì là hiện tại đương nhiệm huyết chủ.”
“Chỉ mình ta!”
“Chính là đặc ân mình ngươi!”
“Thế quái nào biết bao nhiêu ngươi ngoài kia, sao lại trúng phải ta?”
Nói qua nói lại nảy giờ, đây mới là vấn đề hắn nghi vấn nhiều nhất.
“Cái này…ta làm sao biết.”
Lão đảo mắt rồi cười nhẹ một cái.
“Cũng như ngươi, trước đây lão phu cũng bị lừa như vậy và chẳng được nhận lấy một cái đáp án …Tuy nhiên ngươi yên tâm, đã đến đâu ngươi tất sẽ không thất vọng, thậm chí thù còn có thể báo.”
“Có thể làm ta một cái tỉnh dậy thành cường giả sao?”
Nhắc tới thù có thể trả, Đoạn Tam giọng nói tự nhiên trở nên âm trầm, tai nắm chặt, mắt kiên định nhìn Hư lão hỏi.
“Hà hà, ngươi cũng đủ mơ mộng à!”
Hư lão nghe hắn thốt lên bật cười.
“hiện tại, chắc ngươi cũng đã nhìn thấy những khu vực ngoài kia bị che khuất sương mù đi”
Lão vung tay chỉ về phía sau Đoạn Tam.
“Theo từng thời điểm sẽ xuất hiện từng loại nhiệm vụ cho ngươi thực hiện và đương nhiên là sẽ khai phá những mãnh đất đó, như lúc trước ngươi giết Cổ Ngạc”
Đoạn Tam lẳng lặng nghe, không hề có ý định muốn lên tiếng.
“Ngoài chuyện trên, thứ hai chính là quyền lợi của ngươi, tòa miếu cổ kia?...là là thứ ngươi mong muốn, công pháp, linh vật, nguyên liệu,….chỉ cần vận khí đều có thể lấy được.”
“Thứ ba nữa là mỗi ngày ngươi buộc phải xuất hiện tại nơi này ít nhất là 1 canh giờ nhiều nhất cũng chỉ được tới nữa ngày…”
Nói xong lão nhìn về phía Đoạn Tam hỏi:
“Hiện tại ngươi có thắc mắc sao?”
“Làm thế nào mới có thể lấy đồ ra từ miếu cổ?”
Đoạn Tam nhíu mày khó hiểu hỏi lại.
“Ngươi là còn nhớ bình máu lúc trước ta chén đi a, dùng nó nhỏ vào 7 cái hộp trước cửa miếu kia liền được.”
Nhất thời đột ngột xuất hiện bảy chiếc hộ lơ lửng trên không trước cửa vào miếu cổ.
Bảy chiếc hộp này chia ra màu sắc khác nhau, theo thứ tự là Đen, hỏa hồng, lục, lam, chàm, ngân nhũ, kim nhũ.
“Lựa chọn hộp nào chính là tùy ngươi, tuy nhiên theo thứ tự thì huyết bình cũng sẽ khác nhau”
Đoạn Tam hỏi:
“Rồi làm sao mới lấy được đồ từ đó?”
Hư lão nhíu mày ngao ngán vu vơ đáp:
“Sau này vào đó thì tự khắc sẽ biết, hỏi lắm thế nhở?”
“còn nữa sau này nhiệm vụ vừa ra thông báo ngươi phải nhanh chóng trả lời tiếp nhận, để dài lâu hệ thống này sẽ tự khắc trừ vào tuổi thọ….”
“Hóa ra là thế a, ta trong hình thủ này cũng là do chưa tiếp nhận nhiệm vụ sớm đi”
“Giỏi, coi như cũng là có não”
Hư lão cười cười giơ ngón tay cái lên khen.
Hắn còn định tìm câu hỏi nào nữa, thì Hư lão đột nhiên nói:
“Thời gian của ngươi tại Huyết giới hệ thống đã hết, ngày mai gặp lại đi, nhớ kĩ [Trên đời chưa bao giờ là có bữa cơm miễn phí, cái gì cũng phải có mồ hôi nước mắt đổ ra mới được thành quả]”
Trời đất như quay cuồng, thân thể Đoạn Tam như bị thứ gì đó hút ra khỏi nơi này.