Thân thể Đoạn Tam nháy động, vụt tới tung ra một cước vòng về phía trái, đem ba tên hề này cùng lúc đâm đầu vào tường.
Chưa dừng lại ở đó, Đoạn Tam vốn chẳng phải kẻ hiền lành gì, thân thể hắn lại biến mất lần nữa, lần này hắn lại xuất hiện trước mắt ba người kia, mặt không biến sắc, chân giáng thẳng vào mặt của ba tên hề kia.
“ÁAAAAA!”
Tiếng la hét âm ỉm cả lên, tiếng thét kia cảm tưởng như bị một tòa thái sơn dẫm lên mặt ba người, ba tên hề không còn sức chống chịu, ngã lăng ra ngất.
“Ngất rồi à!”
Đoạn Tam cười mỉm nhìn ba tên hề của Mai Hoa Cung đang nằm dưới đất, giọng khinh khỉnh nói hỏi.
Lúc này, tên Đại sư huynh kia nhìn thấy sư đệ bị đánh mà vẫn ung dung, thản nhiên nhìn Đoạn Tam nói:
“Tại hạ Phí Minh Hầu, không biết cao danh quý tánh các hạ?”
“Hà hà, chỉ là phàm phu tục tữ mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Đoạn Tam tâm trạng trông cực kỳ vui vẻ, đáp xéo lại Phí Minh Hầu
“Nể tình các hạ là người có thực lực, thế này đi chỉ cần chặt một chân một tay lại phế đi võ công, chuyện này coi như xong?”
Mặc kệ đe dọa Đoạn Tam vẫn kinh kỉnh cười nói:
“Ngươi đe dọa ta?....chưa đủ đạo hành đâu”
“Có đủ hay không…biết liền thôi
Phí Minh Hầu chau mày, tỏ vẻ khó chịu, ẩn ý muốn khai chiến với Đoạn tam liền nói.
“Khoan cái đã, đánh đấm không không chán lắm cơ!”
Đoạn Tam giơ năm ngón tay ra ngăn cản trận chiến.
“Ngươi muốn gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-thien-luu-hanh/1845841/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.