Quách Táp và Bách Tử Dương là bạn thân với nhau từ thời trung học, hẹn mai sau đi đại học chắc chắn phải vào cùng một trường và mãi mãi là bạn chí cốt của nhau. Nhưng khi mẹ của Quách Táp qua đời vì căn bệnh nặng, anh đến ở nhà của Bách Tử Dương và càng chiếu cố cậu hơn. Khi Bách Tử Dương phát hiện mình có tình cảm với anh thì lúc ấy anh đã xuất ngoại.
Mười một năm dài đằng đẵng với biết bao sự nhớ nhung và tình yêu đem đi chôn cất của Bách Tử Dương. Đã quá lâu rồi, chẳng còn liên lạc cũng chẳng có bất cứ tin gì về đối phương, cậu đi cưới vợ và có một đứa con gái. 11 năm sau anh trở về thành đạt, gặp lại người bạn chí hướng của mình năm xưa đã có đứa con 6 tuổi, lòng anh lại càng buồn. Những hoài niệm vốn dĩ đã qua ấy, nay lại chợt ùa về. Bách Tử Dương nhận ra anh cũng có tình cảm với mình thì liền ly hôn với vợ, bỏ mặc gia đình mà chạy đến bên Quách Táp.
Những tưởng thứ đã đánh mất giữa bọn họ chỉ là 11 năm, nhưng nào đâu lại chính là cả cuộc đời. Mọi thứ tưởng chừng là dĩ vãng nay lại lặp lại một lần nữa một cách đau thương. Khi hai con người, bỏ cả gia đình và sự nghiệp của mình để chạy đến bên nhau, ngỡ rằng ngày tháng hạnh phúc bắt đầu, nào đâu đây mới chỉ là khởi nguồn của sự biệt ly.